Danh mục

NGƯỜI BÁN TUỔI

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.54 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Chú mày không còn gì nữa thật à? - Vâng. Đúng thế, - hắn đáp. - Vậy sao còn đến hiệu cầm đồ? Hắn lúng túng đứng im vì chẳng biết nói gì. Hắn còn trẻ, trẻ lắm, chính xác là hai mươi tuổi. Mới cách đây một tuần hắn kỷ niệm cái tuổi ấy ở quán nước cùng vài thằng bạn như hắn, bằng nước chè chén và kẹo lạc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGƯỜI BÁN TUỔI NGƯỜI BÁN TUỔI- Chú mày không còn gì nữa thật à?- Vâng. Đúng thế, - hắn đáp.- Vậy sao còn đến hiệu cầm đồ?Hắn lúng túng đứng im vì chẳng biết nói gì.Hắn còn trẻ, trẻ lắm, chính xác là hai mươi tuổi. Mới cách đây một tuần hắn kỷniệm cái tuổi ấy ở quán nước cùng vài thằng bạn như hắn, bằng nước chè chén vàkẹo lạc. Chỉ thế thôi vì lúc ấy trong túi không đứa nào có tiền.Hắn là sinh viên năm thứ ba một trường đại học con ông cháu cha ở Hà Nội, mặcdù ông bà cha mẹ hắn bao đời nay chỉ là nông dân nghèo, lại ở tỉnh xa. Hắn vàođược trường này đơn giản vì học giỏi, vào thẳng, nhờ trước đó đoạt giải cao trongmột lần thi toán quốc tế và ba lần giải nhất nhì trong nước. Hắn khá đẹp trai, lạithông minh và có dáng rất trí thức. Cả con người hắn toát lên điều đó, ai thoạt nhìncũng nhận thấy ngay. Đôi mắt hắn thật sáng và luôn hấp háy sau cặp kính trắnghình ô-van gọng mạ kền hợp mốt mà không hiểu hắn đeo vì cận thật hay chỉ để tônthêm cho khuôn mặt vốn đã rất ưa nhìn của mình. Hắn có thói quen chốc chốc đưangón tay trỏ nâng cặp kính trên chiếc mũi thon thẳng, dù chẳng mấy khi nó tụtxuống. Da hắn trắng và mịn. Đôi môi chúm chím, mọng và hồng hồng như môicon gái. Dáng điệu và cách nói năng, cư xử của hắn cũng lịch sự. Tóm lại, cả phầntrong lẫn phần ngoài, hắn là một người gần như hoàn thiện. Hắn luôn ý thức điềuấy, kể cả việc rất nhiều cô gái để ý đến hắn.Chỉ tội mỗi cái là hắn nghèo. Sinh viên tỉnh lẻ ai chẳng nghèo? Hẳn thế. Nhưng vớingười khác thì đó là khó khăn tài chính, còn với hắn thì vấn đề nghiêm trọng hơnnhiều. Hắn muốn có cuộc sống vật chất (tức sinh hoạt, chi tiêu và nhất là giao duvới bạn bè) tương xứng với một người thông minh, đẹp trai và lịch lãm như hắn.Hắn tiếc chứ không oán giận bố mẹ. Hắn biết thân phận mình nên không bao giờchủ động viết thư xin tiền. Có thì các cụ cho, không thì tự lo lấy. Hắn nghĩ thế vàđã tìm mọi cách để có tiền. Toàn những cách lương thiện và sạch sẽ - làm gia sư,viết hộ luận án cho người khác, học giỏi để được nhận học bổng và tham gia các đềtài nghiên cứu, các chương trình, dự án. Nhưng để có được cách sống như hắnmong muốn thì các khoản thu nhập ấy không đủ, dù hắn đã rất cố.Là người tự trọng, hắn không mua chịu cái gì và cũng không hỏi vay tiền ai, kể cảbạn bè thân thiết. Mà đã tự trọng thì dễ thành sĩ diện. Thế là hắn tìm đến hiệu cầmđồ với cảm giác xấu hổ và chua xót. Đầu tiên hắn cầm chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩchính hiệu được tặng lần đi thi ở nước ngoài, để có tiền mua quà sinh nhật cho mộtcô bạn gái con nhà giàu yêu hắn và cũng được hắn yêu lại. Tiếp đến là chiếc nhẫnvàng hai chỉ do một bà cô nghèo ở Sài Gòn đã khóc vì mừng và tự hào đưa cho hắnkhi được vào thẳng đại học. Có thể dễ dàng đem bán những thứ ấy nhưng hắnkhông làm thế vì không muốn chia tay với những vật kỷ niệm có ý nghĩa. Hắn từngđem cầm và chuộc lại chúng mấy lần, cho đến khi chẳng kiếm đâu ra tiền đểchuộc. Cách đây ba tháng hắn phải đem cái duy nhất còn lại có thể mang tới hiệucầm đồ này là chiếc xe máy không tốt lắm nhưng cũng chẳng đến nỗi cà tàng, đểcó tiền hoàn thành dự án do một công ty tư nhân thuê hắn và hai đứa bạn khác làmnhưng không được ứng trước đồng nào. Hắn tin làm xong sẽ có tiền không chỉ đủchuộc lại xe mà cả những thứ khác. Nhưng cái công ty ấy vỡ nợ, do vậy đẩy hắnvào thế tuyệt vọng.Chẳng hiểu vì sao hôm nay hắn đến đây, một khi không có tiền để chuộc lại cái đãcầm. Hắn lờ mờ nghĩ số tiền hắn vay chỉ già nửa giá trị chiếc xe, biết đâu lão chủhiệu cầm đồ thương tình đưa thêm chút ít nữa chăng. Tuy nhiên hắn không muốnhỏi xin điều ấy, vì hắn biết rõ tính lão và mức lãi lão bắt hắn trả. Thành ra hắn cứnấn ná nửa muốn ở lại, nửa muốn về ngay để khỏi phải nhìn con người hắn đangcăm ghét.- Vậy là quả thật cậu không còn gì nữa? - lão hỏi lại cái câu vừa hỏi lúc nãy.- Thì tôi đã nói là không rồi! Ông điếc à? - Tự nhiên hắn nổi cáu. Từ trước tới nayhắn luôn lịch sự bác cháu với lão, nhưng giờ thì hắn chuyển sang ông tôi.Lão giả vờ không nhận thấy thái độ ấy của hắn, vẫn nhỏ nhẹ:- Tôi thấy hình như cậu vẫn còn cái để cầm hoặc bán cho tôi đấy. Quý và đắt tiềnnữa là khác...Ông ỡm ờ, lảm nhảm gì thế? - Hắn vẫn chưa hết cáu. - Tôi mà không biết mìnhđang có gì sao? Hay ông biết, ông nói thử tôi nghe. Tôi đang cần tiền.- Rất cần?- Vâng, rất cần.- Cần ngay bây giờ?- Cần ngay bây giờ.Lão già chủ hiệu cầm đồ húng hắng ho. Từ nãy đến giờ lão ngồi sau chiếc quầy gỗcáu bẩn, trên chiếc ghế tròn cao bằng sắt có thể xoay đi xoay lại như ở quầy bar,còn hắn thì đứng cạnh. Lão thong thả bước xuống, pha ấm trà mới rồi mời hắn ngồixuống bộ xa-lông cũng già nua và nhăn nheo như lão.- Mời cậu uống nước và hút thuốc, - lão nói, tay chìa bao ba số.Đây là lần đầu lão đối xử tử tế với hắn. Hắn thầm ngạc nhiên nhưng chỉ lặng lẽ chờxem lão định giở trò gì.- Xin được nhắc lại: Cậu không biết cậu còn một cái rất quý mà tôi đang cần. Nếucậu muốn, ta có thể thươn ...

Tài liệu được xem nhiều: