1. Người đàn bà với thế ngồi bó gối, mắt đăm đăm nhìn ra phía trùng khơi, mái tóc dài cứ bị gió thổi tung lên, Nguyên chợt mường tượng nó như một mảng lưới hình rẽ quạt đang cố đánh bắt khoảng không gian chật hẹp trong lòng cái quán dã chiến và cả người
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người đàn bà ngóng ra biển Người đàn bà ngóng ra biển1. Người đàn bà với thế ngồi bó gối, mắt đăm đăm nhìn ra phía trùng khơi, mái tócdài cứ bị gió thổi tung lên, Nguyên chợt mường tượng nó như một mảng lưới hìnhrẽ quạt đang cố đánh bắt khoảng không gian chật hẹp trong lòng cái quán dã chiếnvà cả người khách độc nhất là anh.Ánh mắt! Nguyên nhìn sâu vào đôi mắt người đàn bà đang ngồi trên cát phía ngoàihiên chiếc quán, rồi cảm thấy hơi rờn rợn, người đàn bà có ánh mắt thật lạ lùng, nótrống rỗng, bàng bạc còn hơn hàng vạn con sóng cứ thay phiên nhau vồ vập lênmặt cát. Cô ta có một khuôn mặt trái soan, ngâm ngâm đen rất đẹp nhưng huyềnhoặc như phủ một lớp sương lạnh.Về ăn dầm ở dề cái làng chài nằm lọt thỏm giữa mênh mông sóng nước, một bên làvùng đầm phá rộng mênh mông và một phía là biển khơi xanh ngắt. Một ngôi làngchài đã dần mai một nghề đi biển, đã tân hoá với những ngôi nhà hiện đại, cầu kỳ,những con đường bê tông với cung cách sinh hoạt chẳng kém gì cái thành phố nằmcách nó hàng chục killô mét, cũng quán xá, cũng bi da cũng là những buổi nhậu đổtràn bia rượu. Không tìm được đề tài, ý tưởng nào khả dĩ dựng lên một câu chuyệnđể trả nợ cho trại sáng tác. Nguyên đành lang thang ra biển.Kiếm được một cái quán nằm biệt lập ở cuối bãi, gọi mấy chai bia, vài con cá nụchấp phơi một nắng, thứ đặc sản khá bắt mồi của làng chài bãi ngang chỉ chuyênnghề câu cá nầy, vừa nhâm nhi, vừa ngắm biển trong tâm thế trống rỗng. Uống hếtmấy chai bia, Nguyên đứng dậy, cởi chiếc áo thun, liếc nhìn người đàn bà và cảmthấy hơi mắt cở bởi cái bụng tròn óc như trái pom của mình. Gã chủ quán đangnằm hát nghêu ngao trên chiếc võng cũng nhìn anh rồi nheo mắt cười “ Tắm à?”.Nguyên gật đầu rồi quay người bước ra khỏi quán, hai tay vòng ngang ngươi cốche cái bụng dị hợm của mình. Gã chủ quán lại đong đưa, rền rĩ một điệu nhạc bôlê rô cũ mèm trên chiếc võng.Bãi biển ở đây còn hoang sơ, vắng ngắt, có lẽ vì cách trở đầm phá những công tydu lịch chưa muốn với tay tới, chỉ tự phát ba bốn hàng quán của những người dânđịa phương nên bãi bờ còn trắng phau, không một cọng rác, loại sản phẩm nhếchnhác của sự bành trướng kiểu du lịch sinh thái rất đang thịnh hành.2. Chiều hơi lành lạnh, cả m dãi bờ c phẳng, tạnh không một bóng người, ph u một cát g g híaxa xa hà chục chiếc thuyề câu đen sì nằm úp mặt im lìm trên cát. Mặt cát gi àng c ền m iờnày vẫn còn hâm hấp nóng k n h khiến Nguy phải ch yên hạy.Từ quán ra đến mép nước ch nhỉnh hơ trăm mé cát trắng xoá. Ngu n hỉ ơn ét g uyên chạy mmộthơi rồi n nhào mình vào một n h ngọn sóng lớn đang đ mạnh v bờ. Cú phóng thẳ đập vào ú ẳng,cái cay xé, mặn ch sộc vào mắt, vào mũi làm an ho sặc s Quẩy đạp, tưng tẩy hát o nh sụa.trong dò nước mát rượi m lúc, cảm thấy hơi mệt nên đ òng m một m định bơi vào bờ và rồi o iNguyên lại đụng ngay ánh m trống rỗ vô hồn ấy. n n mắt ỗng nNgười đ bà đứn cách Ng đàn ng guyên khôn xa, hai c ng chân ngập chìm quá g trong gốinước, vẫn mái tóc dài bay ng c gược, đôi m sâu hú không đá Bộ đồ c mắt út áy. cánh bằng vảimỏng, m tím nh bị ướt s màu hạt sũng bám s vào ngư của chị ta lộ rõ từ đường sát ười ị ừngcong trê cơ thể khiến anh th xuýt x “ Đẹp, quá đẹp… Cặp nga khuỷ tay ên k hầm xoa , …” angtrái ngư đàn bà là một chiế giỏ xách bằng nhự cũng m tím. Ta phải chị ta ười l ếc h ựa, màu aycứ liên t thò vào trong giỏ xách rồi l ném tun từng nắm vàng mả Những x tục o ỏ lại ng m ả. xấpgiấy nhi màu, nhiều cỡ loạ cứ được tung lên c xoáy t iều n ại c cao, theo gió rồi rơi xuống gmặt nướ Quanh người đàn bà lúc này là giấy tiền, giấy và bạc, nh ớc. n y àng hững tờ đô la ôgiả, bọt sóng và án mắt thấ thần. Vừa lạ lùng, v kinh n nh ất vừa nghi, Nguyê đứng nh ...