Người Đợi Vầng Trăng
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 139.30 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi nằm trên xe kéo, và con bò kéo chiếc xe đi. Người tôi lên cơn sốt, nóng hầm hập. Ông già đã đắp cho tôi tấm chăn, ba manh chiếu, thế nhưng người tôi vẫn còn thấy lạnh. Lạnh từ xương sống, lạnh ra… Cơn sốt kéo đến đã dài ngày làm người tôi suy kiệt. Cổ tôi đắng như chàm và tai ù đi. Chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh. Con bò vẫn chậm rãi từng bước một kéo chiếc xe đi. Tôi mở mắt nhìn lên trời. Mây xám xịt. Ông già ngậm điếu thuốc lá...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đợi Vầng Trăngvietmessenger.com Thái Ðào Người Đợi Vầng TrăngTôi nằm trên xe kéo, và con bò kéo chiếc xe đi. Người tôi lên cơn sốt, nóng hầm hập. Ônggià đã đắp cho tôi tấm chăn, ba manh chiếu, thế nhưng người tôi vẫn còn thấy lạnh. Lạnh từxương sống, lạnh ra…Cơn sốt kéo đến đã dài ngày làm người tôi suy kiệt. Cổ tôi đắng như chàm và tai ù đi.Chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh. Con bò vẫn chậm rãi từng bước một kéo chiếc xe đi.Tôi mở mắt nhìn lên trời. Mây xám xịt. Ông già ngậm điếu thuốc lá đi theo xe. Đường ra phốhuyện còn những mười cây số. Em Hảo đi sau lưng ông già cũng ngậm tăm không nói mộtlời. Chỉ có một phố huyện mới có nhà thương. Không hiểu ông già trong túi còn đủ tiền đểtrang trải viện phí và thuốc men cho tôi không. Nước mắt tôi chảy ra. Ông có mắc tôi mónnợ ân nghĩa nào mà ông phải trả cho tôi… Tôi với ông nào có bà con máu mủ chi, cớ saoông tốt với tôi đến thế. Ông vớt mẹ tôi trong buổi đắm đò rồi lo ma chay tống táng. Ông vớttôi lên từ dòng sông trong cái đêm tôi chán đời nhảy ùm xuống đó. Ông cưu mang, bao bọctôi suốt những ngày tôi hoạn nạn, lao đao. Tôi đau dài ngày, tôi chết đi sống lại nhiều lần màông vẫn chưa tống cổ tôi ra khỏi nhà ông, chưa phủi sạch lòng tốt của ông đối với tôi. Ônggià vẫn lầm lì không nói. Tôi đã sụp lạy ông mấy lần, cảm ơn ân nghĩa của ông.Tôi mở mắt, nhìn trời. Khốn nạn những gã thầy thuốc làm tiền bệnh nhân. Chúng ngốn củatôi không biết bao nhiêu tiền mà không chữa khỏi bệnh cho tôi. Đầu tiên chúng bảo tôi cảmhàn vì nhảy xuống dòng sông trong cái đêm lạnh rét đó. Sau chúng bảo tôi suy nhược thầnkinh. Và sau nữa chúng bảo tôi có triệu chứng tâm thần.Chắc tôi hội đủ những chứng bệnh mà chúng nói. Phải chở tôi lên bệnh viện huyện thôi. EmHảo ngồi khóc với tôi. Nước mắt em chảy ròng ròng. Em yêu thương tôi. Em muốn giá nghĩavợ chồng với tôi? Trời đất ơi! Tôi với em mà làm vợ chồng thì khổ cho em suốt một đời. Emphải nuôi báo cô tôi một đời. Thằng Hải râu, trùm du côn ở bãi chợ đã cười vào mặt tôi:- Mày là một thằng con trai không có cu, hiểu chưa! Hèn như cứt. Thế mà cũng bày đặtthương yêu… Lại yêu con gái ông chủ xưởng cưa, hoa khôi của làng này. Hẹn mày ba ngàyphải cút khỏi làng.Tôi đã trả lời hắn bằng cách… ba ngày sau không cút khỏi làng, mà còn đâm hắn một dao.Hắn võ nghệ cao cường, tránh khỏi những đường dao ác hiểm và đánh gục tôi xuống bãichợ, mặt dúi vào bãi phân chó. Từ đó tôi nổi danh là thằng hèn và thù hắn suốt đời.Thằng Hải râu không si mê con gái ông chủ xưởng cưa nhưng là tay đầu nậu, anh chị củalàng này. Hắn bảo kê cho một gã kỹ sư trẻ mà tôi chắc mười phần mười là cái bằng kỹ sưđồ dởm kia được mua ở chợ trời chữ nghĩa. Thằng kỹ sư đã theo đuổi để chiếm đoạt bônghoa của làng. Bù lại thằng kỹ sư phải cung phụng cho Hải râu tiền bạc, rượu chè, xe cúp đểhắn phởn phơ. Bọn chúng còn tiếp tay nhau trong những dịch vụ làm ăn khác. Tôi tức đếnvỡ mật, giở đủ trò đối phó mà chẳng làm nên trò trống gì. Vì tôi thế cô, lại nghèo kiết xác.Thế là mối tình đầu của tôi để cho gió thoảng mây bay.Tôi đã khóc nấc như một thằng bé lên ba. Em Hảo đã lau nước mắt cho tôi, dỗ dành tôi suốtthời gian đó. Em khen tôi xinh trai, là đứa nổi trội nhất vùng này. Cha mẹ ơi! Trời Phật ơi…có phải như vậy không. Thế sao em Phượng nỡ bỏ tôi cho đành. Em Phượng tránh tôi nhưtránh một thằng hủi…Học xong cấp ba trường huyện tôi chia tay với em Phượng. Em được học tiếp trường sưphạm để ra làm cô giáo. Còn tôi, tôi trở về quê nổi trôi đời mình trên những mảnh ruộng sâu,vung vãi tuổi trẻ của mình trên những luống cày với con trâu đi trước. Không cam đành vớimình, tôi lang thang như thằng du thử du thực…Đó là thời kỳ đen tối nhất của tôi. Tôi vừa mất tuổi học trò hoa bướm, vừa chia tay với mốitình đầu đẹp như những trang thơ… thì một đại họa đổ xuống đầu tôi. Mẹ tôi bị tai nạn trênmột chuyến đò xuôi. Nước bạc màu, xác mẹ ba ngày sau mới vớt được. Tôi trở nên cuồngđiên, mất trí, hoảng loạn tâm thần.Tôi không có cha. Lý lịch trích ngang của tôi mất bố. Mẹ sinh ra tôi, còn bố cuốn dù, đi đâukhông thấy. Người đàn bà đẻ tôi ra ở vậy nuôi tôi, chắt chiu cho tôi cơm áo, đắp đổi cho tôisự sống và cuộc đời. Bây giờ bà cũng xuôi tay, rũ bỏ trần gian, bỏ tôi lại cũng bơ vơ, lạclõng… Tôi trở nên con thú ngậm trái độc cũng vì lẽ đó.Em Hảo khóc rất nhiều đêm. Em ghen với mối tình đầu của tôi. Nhưng làm sao tôi có thểquên đi cho được. Tôi đã đâm đầu nhảy xuống sông khi nhà Phượng giăng hoa, kết đèn làmđám cưới. Tên kỹ sư trẻ đã chiến thắng. Hắn đã cướp được hoa khôi của làng này. Tôi đãmài một con dao sắc lẹm nhưng ông già đã lấy đi. Ông lắc đầu bảo tôi, đó là đồ trẻ nít.Không ai đi đòi lại tình yêu bằng gươm dao. Tôi xấu hổ gục đầu. Tôi thấy mình vẫn chưakhôn lớn được. Và tôi thiếp đi cùng cơn đau cùng cực của mình. Cơn bệnh trở nên dữ dộitừ đó.Chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh…Tôi mơ thấy dòng trăng trôi lềnh bềnh trên con sông ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người Đợi Vầng Trăngvietmessenger.com Thái Ðào Người Đợi Vầng TrăngTôi nằm trên xe kéo, và con bò kéo chiếc xe đi. Người tôi lên cơn sốt, nóng hầm hập. Ônggià đã đắp cho tôi tấm chăn, ba manh chiếu, thế nhưng người tôi vẫn còn thấy lạnh. Lạnh từxương sống, lạnh ra…Cơn sốt kéo đến đã dài ngày làm người tôi suy kiệt. Cổ tôi đắng như chàm và tai ù đi.Chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh. Con bò vẫn chậm rãi từng bước một kéo chiếc xe đi.Tôi mở mắt nhìn lên trời. Mây xám xịt. Ông già ngậm điếu thuốc lá đi theo xe. Đường ra phốhuyện còn những mười cây số. Em Hảo đi sau lưng ông già cũng ngậm tăm không nói mộtlời. Chỉ có một phố huyện mới có nhà thương. Không hiểu ông già trong túi còn đủ tiền đểtrang trải viện phí và thuốc men cho tôi không. Nước mắt tôi chảy ra. Ông có mắc tôi mónnợ ân nghĩa nào mà ông phải trả cho tôi… Tôi với ông nào có bà con máu mủ chi, cớ saoông tốt với tôi đến thế. Ông vớt mẹ tôi trong buổi đắm đò rồi lo ma chay tống táng. Ông vớttôi lên từ dòng sông trong cái đêm tôi chán đời nhảy ùm xuống đó. Ông cưu mang, bao bọctôi suốt những ngày tôi hoạn nạn, lao đao. Tôi đau dài ngày, tôi chết đi sống lại nhiều lần màông vẫn chưa tống cổ tôi ra khỏi nhà ông, chưa phủi sạch lòng tốt của ông đối với tôi. Ônggià vẫn lầm lì không nói. Tôi đã sụp lạy ông mấy lần, cảm ơn ân nghĩa của ông.Tôi mở mắt, nhìn trời. Khốn nạn những gã thầy thuốc làm tiền bệnh nhân. Chúng ngốn củatôi không biết bao nhiêu tiền mà không chữa khỏi bệnh cho tôi. Đầu tiên chúng bảo tôi cảmhàn vì nhảy xuống dòng sông trong cái đêm lạnh rét đó. Sau chúng bảo tôi suy nhược thầnkinh. Và sau nữa chúng bảo tôi có triệu chứng tâm thần.Chắc tôi hội đủ những chứng bệnh mà chúng nói. Phải chở tôi lên bệnh viện huyện thôi. EmHảo ngồi khóc với tôi. Nước mắt em chảy ròng ròng. Em yêu thương tôi. Em muốn giá nghĩavợ chồng với tôi? Trời đất ơi! Tôi với em mà làm vợ chồng thì khổ cho em suốt một đời. Emphải nuôi báo cô tôi một đời. Thằng Hải râu, trùm du côn ở bãi chợ đã cười vào mặt tôi:- Mày là một thằng con trai không có cu, hiểu chưa! Hèn như cứt. Thế mà cũng bày đặtthương yêu… Lại yêu con gái ông chủ xưởng cưa, hoa khôi của làng này. Hẹn mày ba ngàyphải cút khỏi làng.Tôi đã trả lời hắn bằng cách… ba ngày sau không cút khỏi làng, mà còn đâm hắn một dao.Hắn võ nghệ cao cường, tránh khỏi những đường dao ác hiểm và đánh gục tôi xuống bãichợ, mặt dúi vào bãi phân chó. Từ đó tôi nổi danh là thằng hèn và thù hắn suốt đời.Thằng Hải râu không si mê con gái ông chủ xưởng cưa nhưng là tay đầu nậu, anh chị củalàng này. Hắn bảo kê cho một gã kỹ sư trẻ mà tôi chắc mười phần mười là cái bằng kỹ sưđồ dởm kia được mua ở chợ trời chữ nghĩa. Thằng kỹ sư đã theo đuổi để chiếm đoạt bônghoa của làng. Bù lại thằng kỹ sư phải cung phụng cho Hải râu tiền bạc, rượu chè, xe cúp đểhắn phởn phơ. Bọn chúng còn tiếp tay nhau trong những dịch vụ làm ăn khác. Tôi tức đếnvỡ mật, giở đủ trò đối phó mà chẳng làm nên trò trống gì. Vì tôi thế cô, lại nghèo kiết xác.Thế là mối tình đầu của tôi để cho gió thoảng mây bay.Tôi đã khóc nấc như một thằng bé lên ba. Em Hảo đã lau nước mắt cho tôi, dỗ dành tôi suốtthời gian đó. Em khen tôi xinh trai, là đứa nổi trội nhất vùng này. Cha mẹ ơi! Trời Phật ơi…có phải như vậy không. Thế sao em Phượng nỡ bỏ tôi cho đành. Em Phượng tránh tôi nhưtránh một thằng hủi…Học xong cấp ba trường huyện tôi chia tay với em Phượng. Em được học tiếp trường sưphạm để ra làm cô giáo. Còn tôi, tôi trở về quê nổi trôi đời mình trên những mảnh ruộng sâu,vung vãi tuổi trẻ của mình trên những luống cày với con trâu đi trước. Không cam đành vớimình, tôi lang thang như thằng du thử du thực…Đó là thời kỳ đen tối nhất của tôi. Tôi vừa mất tuổi học trò hoa bướm, vừa chia tay với mốitình đầu đẹp như những trang thơ… thì một đại họa đổ xuống đầu tôi. Mẹ tôi bị tai nạn trênmột chuyến đò xuôi. Nước bạc màu, xác mẹ ba ngày sau mới vớt được. Tôi trở nên cuồngđiên, mất trí, hoảng loạn tâm thần.Tôi không có cha. Lý lịch trích ngang của tôi mất bố. Mẹ sinh ra tôi, còn bố cuốn dù, đi đâukhông thấy. Người đàn bà đẻ tôi ra ở vậy nuôi tôi, chắt chiu cho tôi cơm áo, đắp đổi cho tôisự sống và cuộc đời. Bây giờ bà cũng xuôi tay, rũ bỏ trần gian, bỏ tôi lại cũng bơ vơ, lạclõng… Tôi trở nên con thú ngậm trái độc cũng vì lẽ đó.Em Hảo khóc rất nhiều đêm. Em ghen với mối tình đầu của tôi. Nhưng làm sao tôi có thểquên đi cho được. Tôi đã đâm đầu nhảy xuống sông khi nhà Phượng giăng hoa, kết đèn làmđám cưới. Tên kỹ sư trẻ đã chiến thắng. Hắn đã cướp được hoa khôi của làng này. Tôi đãmài một con dao sắc lẹm nhưng ông già đã lấy đi. Ông lắc đầu bảo tôi, đó là đồ trẻ nít.Không ai đi đòi lại tình yêu bằng gươm dao. Tôi xấu hổ gục đầu. Tôi thấy mình vẫn chưakhôn lớn được. Và tôi thiếp đi cùng cơn đau cùng cực của mình. Cơn bệnh trở nên dữ dộitừ đó.Chiếc xe vẫn chậm rãi lăn bánh…Tôi mơ thấy dòng trăng trôi lềnh bềnh trên con sông ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Thái Ðào văn học Việt Nam truyện ngắn hiện đại truyện ngắn tuổi hoa truyện ngắn Người Đợi Vầng TrăngTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 377 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 342 8 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 261 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 232 0 0 -
91 trang 181 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 166 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 149 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 139 0 0 -
Luận văn tốt nghiệp đại học ngành Ngữ văn: Đặc điểm truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu
85 trang 133 0 0 -
Báo cáo khoa học: Bước đầu hiện đại hóa chữ quốc ngữ qua một số truyện ngắn Nam Bộ đầu thế kỷ 20
5 trang 125 0 0