Danh mục

Người khóc trong mưa

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 414.05 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người khóc trong mưa"Buông ra. Một bàn tay kéo mạnh Green ra khỏi vòng tay của kẻ lạ mặt và ôm nó vào lòng… Những gì tiếp theo mà Green cảm thấy là cảm giác ấm áp và quen thuộc lạ lùng, nó cứ thế lịm đi trong vòng tay ấy…Green từ từ mở mắt. Tiếng Guitar bản Love story vang lên nhẹ nhàng bình yên. Nó đang nằm trong một căn phòng ấm cúng và xinh xắn, nó dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra và cảm giác sợ hãi xâm lấn con bé, Green nhìn xuống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Người khóc trong mưa Người khóc trong mưaBuông ra. Một bàn tay kéo mạnh Green ra khỏi vòng tay của kẻ lạ mặt vàôm nó vào lòng… Những gì tiếp theo mà Green cảm thấy là cảm giác ấm ápvà quen thuộc lạ lùng, nó cứ thế lịm đi trong vòng tay ấy…Green từ từ mở mắt. Tiếng Guitar bản Love story vang lên nhẹ nhàng bình yên. Nó đangnằm trong một căn phòng ấm cúng và xinh xắn, nó dần dần nhớ lại những gì đã xảy ra vàcảm giác sợ hãi xâm lấn con bé, Green nhìn xuống quần áo nó đang mặc, nó đang mặcmột bộ pijama có hình mickey ngắn cũn cỡn. Và nó đang ở đâu thế này? Green ngồi bậtdậy… Đây là một căn phòng lạ một ngôi nhà lạ. Nó bước ra nơi cánh cửa he hé…Green đang ở giữa một hành lang dài, có vẻ đây là một ngôi nhà lớn, nó nghe thấy cótiếng người nói và đi về phía có giọng nói, đến một căn phòng khác đang hé mở. Qua khehở nhỏ, Green nhìn vào và thấy một căn phòng với toàn màu xanh da t rời…· Con vẫn ổn mà. Ngày nào con cũng ăn uống đúng giờ, ngủ đủ giấc, ba mẹ không phải lođâu. – Blue, cô bạn cùng lớp với Green đang nói chuyện với ba mẹ bằng webcam qualaptop.· Nhưng ba mẹ không yên tâm. Lẽ ra con nên để cô giúp việc ở cùng con chứ, con ở mộtmình trong căn nhà lớn thế, ba mẹ lo lắm.· Ngày nào ba mẹ cũng nói chuyện với con qua webcam cả tiếng đồng hồ , con có gầy đilạng nào, có mọc thêm cái mụn nào mẹ cũng biết cả mà – Cô bé nũng nịu….Từ ngoài cửa nhìn trộm vào, Green đứng đó lặng lẽ. Nước mắt cứ thế chảy ra từ lúc nàonó cũng không biết. Chẳng biết bao lâu rồi nó chưa nói chuyện với bố mẹ nó về chuyệnăn ngủ, học hành. Lâu nay những gì gia đình nó nói với nhau là tiền, tiền và chỉ có tiềnthôi… Nó tự dưng thấy tủi thân. Đây là lần thứ 2 nó khóc vì chuyện gia đình. Đến lúcnày, khi nó cô đơn hơn bao giờ hết , Green mới cảm giác được rằng nó đáng thương thếnào… Nó thật đáng thương!Mà không, nó chẳng có gì đáng thương, cái lí lẽ đáng thương ấy thật đáng khinh . Greenvội vã lau nước mắt. Và tay nó lập cập làm cánh cửa sập lại…· Cậu đã dậy rồi à? Blue nhẹ nhàng hỏi..· Sao tớ lại ở đây?· Ừm, tớ và bạn tớ đang đi trên đường thì gặp cậu…· Và cậu đưa tớ về đây à? – Green hỏi, giọng hơi trầm xuống – Nó man mác nghĩ tới cảmgiác ấm áp mà nó cảm nhận khi ấy, và giọng nói lúc ấy là giọng nam cơ mà, nó đã tưởnglà… Mà không, có lẽ đó chỉ là giấc mơ thôi…· Ừ. Cậu đói chưa? Mình ăn tối nhé? Cậu nằm ở đây từ chiều hôm qua đến giờ mới tỉnhđấy… Cậu có biết cậu đã uống gì không ? Bác sĩ bảo cậu uống thuốc mê… May là liềukhông nặng lắm, chưa đến nỗi phải rửa ruột.· Sao cậu nói nhiều thế. Tớ đói rồi. Kiếm cái gì ăn đi. Green trở về với vẻ kiêu kì đòi hỏivốn có. Da dẻ còn xanh xao, chân tay còn yếu ớt, nhưng mặt nó lại vênh lên rồi.· Ừ. Chúng mình xuống bếp nhé.Vừa đi Green vừa quan sát nhà của Blue, căn nhà rộng lớn, sang trọng và gọn gàng vớikhá nhiều phòng. Green vừa đi vừa thắc mắc tại sao một đứa nhà giàu như Blue lại sốngbình lặng như thế trong thời gian qua…· Cậu ở đây một mình à?· Ừ, một mình tớ thôi, 3 năm rồi, từ hồi tớ bắt đầu học lớp 9…· Bố mẹ cậu đâu?· À, bố mẹ tớ ở Mỹ. Bố mẹ tớ kinh doanh ở Mỹ, thực ra họ đều là Việt kiều. Nhưng tớxin bố mẹ cho tớ mang hai quốc tịch…· Ra đó là lý do cậu giỏi Tiếng Anh…· Ừ tớ sống ở Mỹ từ nhỏ…· Cậu sống một mình mà không thấy chán sao ?· Tớ không chán đâu. Khi nào rảnh tớ đi chụp ảnh, còn bình thường tớ sẽ đi làm từ thiện,hoặc học bài, hoặc… - nó nghĩ đến việc bổ túc kiến thức Tiếng Anh cho Orange và mỉmcười – Hàng ngày vẫn có cô giúp việc đến dọn dẹp trông nhà và nấu cơm cho tớ…Chúng nó xuống đến bếp. Đó là một căn phòng ấm cúng với một chiếc bàn ăn đơn giản,phòng bếp được trang bị tiện nghi và rất gọn gàng, hiện đại. Blue mở tủ lạnh, ngó lên ngóxuống.· Thôi chết rồi, cô giúp việc về quê hai hôm nay, hết sạch thức ăn rồi, nhà tớ chỉ còn mìtôm thôi… hic..· Tớ ghét nhất là ăn mì tôm. – Green nói bất cần – Cô bé nhớ đến những đêm ở nhà ăn mìtôm một mình - thế tớ nhịn luôn thôi.Bỗng có tiếng chuông cửa “Kính coong”· Để tớ ra mở cửa… Blue nói và chạy ngay ra cửaVà đi vào cùng cô bé là một cậu bé với gương mặt thông minh, ăn mặc theo phong cáchrất Tây, nghĩa là đơn giản và thoải mái.· Tớ biết ngay mà, kiểu gì ở nhà cậu cũng không có đồ ăn, con gái gì mà nấu ăn cũngkhông biết - Cậu bé vui vẻ nói.· Tớ giới thiệu nhé – Blue nói – Đây là Minh Anh, bạn tớ, bạn ấy học ở trường Quốc tế.Ba mẹ bạn ấy ở Pháp – Blue mỉm cười. Minh Anh là người đã bế cậu lên tầng 2 nhà tớ vàcho cậu uống thuốc đến tận 11h đêm hôm qua đấy· Nói nhiều quá, vô duyên, con gái đúng là chúa nhiều lời. Tớ mang đồ ăn đến này, haicậu chuẩn bị giúp tớ nấu ăn. Minh Anh nháy mắt với Green, ôn tồn nói tiếp - Cậu đỡchưa?· Tớ đỡ rồi. Green bỗng nhiên bối rối, sự xuẩt hiện bất ngờ của người thứ 3 này làm nóngỡ ngàng. Đây là người với vòng tay ấm áp đã cứu nó sao ? Nó chợt nhìn xuống bộ quầnáo nó đang mặc, kì cục hết sức: hình Mickey, lại còn ngắn, lại cũ nữa. Nhưng rất thoảimái. Và có vẻ ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: