Trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu thế kỷ 20 Gần đây nhiều nhà nghiên cứu nước ta gặp nhau ở một ý tưởng đồng thời với việc ca ngợi những truyền thống tốt đẹp, chúng ta phải sớm bắt tay vào việc miêu tả và đánh giá những thói hư tật xấu từng hình thành trong lịch sử và đã ăn sâu trong mỗi con người, đó là những nhân tố khiến xã hội trì trệ, bảo thủ. Đây là một hướng suy nghĩ đúng, đang được sự cổ vũ và đồng tình của dư luận. Vương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ngưởi việt xấu xí
Trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu
thế kỷ 20
Gần đây nhiều nhà nghiên cứu nước
ta gặp nhau ở một ý tưởng đồng thời với
việc ca ngợi những truyền thống tốt đẹp,
chúng ta phải sớm bắt tay vào việc miêu
tả và đánh giá những thói hư tật xấu
từng hình thành trong lịch sử và đã ăn
sâu trong mỗi con người, đó là những
nhân tố khiến xã hội trì trệ, bảo thủ. Đây
là một hướng suy nghĩ đúng, đang được
sự cổ vũ và đồng tình của dư luận.
Vương Trí Nhàn
Báo Thể thao & Văn hóa
Thói tục di truyền
(Huỳnh Thúc Kháng, Báo Tiếng dân, năm
1929)
Một là, học để làm quan: Người sinh
ra ở đời có học mà không khôn mới làm
hết được bổn phận làm người. Làm quan
chẳng qua là một việc trong sự làm người
đó mà thôi. Thế mà người mình có cái tính
di truyền “đi học cốt để làm quan, cha
truyền con nối, trước bày nay làm, dầu cho
ngày nay phép học phép thi đổi ra cách
mới, mà người đi học vẫn ôm cái hy vọng
làm quan chủ chốt.
Hai là, làm quan ăn lót: Làm quan...
cốt là mượn cái địa vị thế lực mà làm cái
lợi riêng, thói ăn của dân cho là cái quyền
lợi tự nhiên mình được hưởng, tập dữ tính
thành(1) không ai cho là điều quái lạ hồ
thẹn:
Ba là, a dua người quyền quý. Ngu dốt
mà cũng tán rằng thông minh, bạo ngược
mà cũng tán rằng nhân đức. .. bất cứ việc
gì người ra thế nào, đã là quyền quý thì cứ
nhắm mắt tán dương.
Bốn là, trọng xác thịt (2): Ngoài sự ăn
sung mặc sướng ở yên ra, gần như không
có tư tưởng gì nữa. Đối với kẻ khác cũng
lấy cái mục đích đó mà xem xét Nghĩa là
không hỏi nhân cách thế nào, mà chỉ thấy
ăn mặc xa hoa, lầu cao nhà lớn thì sinh
lòng hâm mộ, dầu có hại nòi nát giống, mà
đạt được mục đích thì cũng không từ.
(1) l àm quen mãi rồi thành ra một
thuộc tính tự nhiên.
(2) t ức là trọng vật chất.
Ỷ lại như một căn bệnh
(Lưu Trọng Lư, Một nền văn chương Việt
Nam, năm 1939)
Tôi không nhớ vị Giáo sư Pháp nào, ở
lâu năm bên ta, đã nói: “Những thanh niên
Việt Nam đào tạo ở trường học mới, không
có một tinh thần sáng tạo chắc chắn. Lời
bình phẩm có vẻ vội vàng gắt gao, nhưng
không phải là không có một phần sự thực.
Vì cái bệnh ỳ lại đã ăn sâu vào trong
xương tuỷ người nước ta, cơ hồ không gột
rửa được nữa.
Không phải bây giờ mà từ bao giờ, ở
khắp các địa hạt, người Việt Nam đã tỏ ra
mình là một giống người sống một cách
lười biếng và cẩu thả (...) trong sự ăn, sự
mặc, sự ở, nhất là trong sự phô diễn tư
tưởng. Tự tử không hề cố gắng và tạo tác
ra một cái gì hoàn toàn của ta, ta chỉ muốn
hường thụ những của sẵn và cam tâm làm
kiếp con ve của thơ ngụ ngôn(1). Ta đã vay
mượn của người hàng xóm từ một điệu thơ
nhỏ nhặt đến một đạo lý cao xa. Hồi xưa
kia chúng ta là những người Tàu, gần đây
chúng ta là những người Tây, chưa có một
lúc nào chúng ta là những người Việt Nam
cả.
(1)
ý nói vui chơi ca hát, không biết
tính xa, và sẵn sàng vay mượn để sống
qua ngày Lấy tích từ bài thơ ngụ ngôn
con ve và con kiến của La Fontaine, bản
dịch của Nguyễn Văn Vĩnh.
Tính ỷ lại (Phan Bội Châu - Cao
đẳng quốc dân 1928)
Tục ngữ có câu rằng Tháp đổ đã có
Ngô xây - Việc gì vợ góa lo ngày lo đêm.
Tháp đó là tháp của ta, ta không xây được
hay sao? Nghểnh đầu nghểnh cổ trông
ngóng, nếu Ngô không sang thì vạn tuế
thiến thu chắc không bao giờ có tháp. Tháp
đổ mặc tháp, khoanh tay đứng dòm,
nghiễm nhiên một đống bù nhìn rồi hẳn.
Hỏi vì cơn cớ làm sao? Thì chỉ vì ỷ lại.
Câu tục ngữ ấy thật vẽ đúng tâm tình
người nước ta. Nếu ai cũng lo gánh vác
một phần trách nhiệm của mình thì có gánh
gì không cất nổi. Nhưng tội tình thay, anh
nào chị nào trong óc cũng chất đầy một
khối ỷ lại. Anh Cột trông mong vào chú
Kèo, cô Hường trông mong vào thím Lục,
mà chú Kèo, thím Lục lại ỷ có anh Cột, cô
Hường rồi. Rày lần mai lữa, kết cục không
một người làm mà cũng không một người
phụ trách nhiệm.
Quá tin ở những điều viển vông
(Phan Bội Châu – Cao đẳng quốc dân
1928)
Mê tín sinh ra những việc nực cười.
Ngày giờ nào cũng là trời bày định mà bảo
rằng có ngày dữ ngày lành; núi sông nào
cũng là đất tự nhiên mà bảo rằng có đất tốt
đất xấu; vì nấu ăn mới có bếp mà bảo rằng
có ông thần táo; vì che mưa gió mà có nhà
mà bảo rằng có ông thần nhà; cho đến thần
cửa thần đường, thần cầu tài, thần cầu tử,
trăm việc gì cũng trông mong vào thần; kết
quả thần chẳng thấy đâu, chỉ thấy những
cửa nát nhà tan, của mòn người hết, tin
thần bao nhiêu thì tai họa bấy nhiêu...
Tư tưởng gia nô (Phan Bội Châu -
Cao đẳng quốc dân 1928)
Xem lịch sử nước ta tư xưa đến nay
hơn ba nghìn năm, chỉ có gia nô mà không
có quốc dân. Quyền vua có nặng, nặng
không biết chừng nào; gia dĩ (1) quyền quan
lại hứng đỡ quyền vua mà từng từng áp
chế. Từ cửu phẩm kể lên cho đến nhất
phẩm, chồng càng cao, ép càng nặng, đến
dân là vô phẳng thân giá (2) lại còn gì.
Thằng này là con ngựa thằng nọ là con
trâu buộc cương vào thì cắm cổ cứ đi, gác
ách vào thì cúi đầu cứ lủi . Gặp Đinh thì
làm nô với Đinh, gặp Trần thì làm nô với
Trần, gặp Lê Lý thì làm nô với Lê Lý.
Phận con hầu ...