Danh mục

Nguồn Cội

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.83 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dòng Phú Lương bắt đầu từ trên núi, vòng qua mé rừng phía Tây rồi thắt lại như eo người con gái, chảy róc ra róc rách cho tới lúc gặp chỗ bằng phẳng bỗng tuôn ra ào ạt. Dưới chân núi là làng. Lũ trẻ làng vẫn thường lên núi lấy củi và măng rừng. Từ trên núi nhìn xuống, khúc sông chảy qua làng có hình người đàn bà mang thai xoã tóc. Có một điều lạ là nước ở khúc sông này không khi nào cạn, bao giờ cũng ăm ắp đầy. Đêm đêm, khi lũ gà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguồn Cộivietmessenger.com Khánh Hiền Nguồn CộiDòng Phú Lương bắt đầu từ trên núi, vòng qua mé rừng phía Tây rồi thắt lại như eo ngườicon gái, chảy róc ra róc rách cho tới lúc gặp chỗ bằng phẳng bỗng tuôn ra ào ạt. Dưới chânnúi là làng.Lũ trẻ làng vẫn thường lên núi lấy củi và măng rừng. Từ trên núi nhìn xuống, khúc sôngchảy qua làng có hình người đàn bà mang thai xoã tóc. Có một điều lạ là nước ở khúc sôngnày không khi nào cạn, bao giờ cũng ăm ắp đầy.Đêm đêm, khi lũ gà đã lên chuồng, tôi nằm bên cạnh mẹ nghe kể về sự tích cô Hòn. Rằngngày xưa ở giữa sông chưa có gò đất nổi lên như bây giờ. Khi cô Hòn bị người yêu phụ bạcquẫn tiết nhảy xuống sông tự vẫn. Thế rồi sau một trận mưa lớn, người ta nhìn ra sông thấygò đất đã nổi lên.Năm tháng qua đi, phù sa bồi đắp, gò đất ngày một rộng lớn. Dân trong làng bắt đầu lo sợnó sẽ lấp mất dòng sông. Một hôm, có một người ghé qua làng mách rằng, nếu vào đúngđêm rằm, sai chín người con trai đồng trinh đội chín mâm lễ vật ngồi ở chín điểm gồ lên caohơn bình thường trên gò, cúng cô Hòn đúng chín ngày chín đêm, gò sẽ không phình ra nữa.Những người già trong làng nửa tin nửa ngờ, bèn họp lại, sau một ngày tranh cãi, cuối cùngquyết định thử làm theo lời mách của người kia. Đêm rằm, chín người con trai đồng trinhđược đưa ra thuyền. Đợi trăng lên thì bắt đầu hành lễ. Dân trong làng ra xem đứng chật kínbờ sông. Gió bắt đầu nổi lên. Chín ngọn nến lay lắt một lúc rồi bất ngờ bùng cháy. Vầngtrăng bị vạch trần, sáng vằng vặc. Gió nổi lên một lúc thì lặng. Nửa khuya, nghe văng vẳngtiếng cười, rồi tiếng khóc từ mặt sông cất lên đẳng đót. Chín anh con trai đội lễ ngồi im lặngnhư thiền, không ăn, chỉ thỉnh thoảng có người đút cho miếng nước. Sau này chín người độilễ hôm ấy lúc gần chết mới kể lại : Khi gió im thì cũng là lúc thấy trong người rạo rực, như bịđốt cháy, bản năng ham muốn trỗi dậy nhưng không thể nhúc nhích. Cứ thế, suốt chín đêmdòng máu trong người các anh chảy cuồn cuộn. Các thớ cơ căng ra, mắt mờ đi, cho đến khitiếng mõ cuối cùng vừa dứt thì họ đổ ập xuống như vừa trải qua một đêm hoan lạc quá sức.Từ ấy gò đất không phình to thêm chút nào thật. Để tỏ lòng kính trọng, người ta lập giữa gòđất một ngôi miếu thờ, gọi là miếu cô Hòn. Gò đất cũng được gọi là gò cô Hòn, là chỗ nghỉchân cho dân buôn bán ngược xuôi đi qua ghé vào thắp hương. Lũ trẻ trâu vẫn vượt sông ragò bắt chim, chọi dế... °°°Tôi lớn lên bên bà và mẹ, khi xa làng mới biết câu chuyện mẹ kể có sức ám ảnh đến lạ kỳ.Rừng truyền cho tôi sức dẻo dai, tôi nhanh như hươu nai và dũng mãnh như con hổ. DòngPhú Lương còn ôm ấp vỗ về tôi thuở nhỏ, cho tôi tắm mát. Tôi bơi lặn như một con rái cá.Hiếm khi nào tôi ra sông mà không bắt được cái gì đó mang về.Giống như nhiều đứa trẻ trong làng, tôi không có cha. Tôi sống với bà và mẹ. Bà bảo tôi cáingọn phải biết cái gốc cái rễ. Mẹ chỉ cho tôi biết phát rẫy làm nương. Nhưng không có ai dạycho tôi biết bắt con chim trên trời, bẫy con thú dưới đất. Không có ai dạy cho tôi biết cầm cáicung cái nỏ để bắn con xạ. Không có ai dạy cho tôi biết thổi khèn gọi bạn. Nếu không tựmày mò tôi sẽ không biết. Lớn lên tôi nói với mẹ tôi muốn đi học. Bà và mẹ đã khóc nhưngcuối cùng vẫn cho tôi đi...Tôi xa làng năm mười tám tuổi để về Hà Nội. Lúc đó, tôi đã ra dáng đàn ông trong nhà. Bạncùng lứa với tôi đứa theo nhau đi đào vàng, đứa lấy chồng lấy vợ. Trước hôm đi, mẹ làmmâm cơm khấn trời đất và cũng sắm một chút lễ mọn để tôi chèo thuyền đưa mẹ ra gò xincô Hòn cho tôi đi chân cứng đá mềm. Cả làng chỉ có mình tôi học cao đến thế này thôi. Tôingồi bên mẹ chắp tay ứa nước mắt...Sáng hôm tôi đi, bà với tay lên bàn thờ tổ lấy xuống đeo vào cổ cho tôi một cái nanh hổ. Đónhư thứ bùa phép, ý bà muốn tổ tiên sẽ truyền cho tôi tinh lực, lòng dũng cảm để bay cao,bay xa và quan trọng là để cho tôi nhớ đường về với bà, với mẹ, với bản làng. Tôi lặng đi.Chiếc túi thổ cẩm trên vai nặng trĩu.Ngồi trên con tàu lao vun vút xuyên qua vách núi, tôi ngoái đầu nhìn lại quê hương. DòngPhú Lương cũng luồn rừng theo tôi đi cho đến khi bị vách đá chặn đứng phải chuyển quahướng khác. Quê hương khuất tầm mắt, tôi gục đầu vào cái túi thổ cẩm, gọi “Mẹ ơi”.Suốt những năm tháng học xa nhà, tôi hay lặng lẽ lôi những thứ bùa phép của bà ra xem.Tôi cảm thấy tự hào bởi chúng bạn cùng phòng không có.Cả những câu chuyện mà chẳng đứa nào tin. Nhưng tôi tin! Dường như trong máu của tôiđã có khí chất của núi rừng, của dòng Phú Lương, không thể nào khác được.... °°°Đêm nay tôi lại nằm bên mẹ. Đã là một chàng trai trong ngày trở về, tôi vẫn muốn được nhưthời thơ ấu. Mặc dù tôi có thể nằm riêng. Chốc chốc tôi lại thấy mẹ trở mình xen lẫn tiếngthở dài nghe xa xót.Buồng trong bà tôi rít thuốc lào liên tục. Dường như thiếu nó bà sẽ không ngủ được. Gió lùavào, qu ...

Tài liệu được xem nhiều: