Những năm 70, đầu 80 thế kỷ XX, khi Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam và Viện Mỹ thuật còn hợp nhất, tôi và nhà phê bình mỹ thuật đã quá cố Thái Bá Vân sớm có mối quan hệ bè bạn nghệ thuật với nhà điêu khắc Nguyễn Hải.
.Nguyễn Hải cư ngụ trên căn gác 2 phòng, nằm sâu trong con ngõ nhỏ cùng phố Nguyễn Thái Học với Bảo tàng Mỹ thuật. Hàng ngày, gần hết buổi làm việc chúng tôi thường sang nhà Nguyễn Hải tụ tập nhau thù tạc, “chén chú chén anh”. Hoặc đến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGUYỄN HẢI - TÀI NĂNG VÀ SỰ KHÁC BIỆT
NGUYỄN HẢI - TÀI NĂNG VÀ
SỰ KHÁC BIỆT
NGUYỄN HẢI-Tượng đài chiến thắng Điện Biên Phủ-
Đồng
Những năm 70, đầu 80 thế kỷ XX, khi Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam và
Viện Mỹ thuật còn hợp nhất, tôi và nhà phê bình mỹ thuật đã quá cố
Thái Bá Vân sớm có mối quan hệ bè bạn nghệ thuật với nhà điêu khắc
Nguyễn Hải.
Nguyễn Hải cư ngụ trên căn gác 2 phòng, nằm sâu trong con ngõ nhỏ
cùng phố Nguyễn Thái Học với Bảo tàng Mỹ thuật. Hàng ngày, gần hết
buổi làm việc chúng tôi thường sang nhà Nguyễn Hải tụ tập nhau thù
tạc, “chén chú chén anh”. Hoặc đến giờ hẹn, chưa thấy chúng tôi sang
nhà, Nguyễn Hải cũng sang đón đợi ở cửa thường trực cơ quan. Dường
như mỗi ngày chưa được gặp nhau, thì như có cái gì còn thiếu chưa
thỏa mãn, an lòng: Trong các cuộc vui “tới số”, thường còn có 4 người
bạn nữa là nhà dịch thuật tư liệu Nguyễn Đỗ Hải, họa sĩ Nguyễn Tấn
Cứ, nhà Hán Nôm Lê Dưỡng Hạo, nhà nghiên cứu mỹ thuật cổ Trần
Mạnh Phú. Thế mà giờ đây cả Thái Bá Vân và 4 người bạn ấy đã hóa ra
người thiên cổ! Đôi khi còn có cuộc gặp gỡ bất ngờ nữa với 2 họa sĩ lão
thành Kim Đồng và Quang Thọ (cũng đã mất), cùng với nhà nữ điêu
khắc trẻ Ninh Thị Đền… Đôi khi cao hứng, Lê Dưỡng Hạo còn hát tình
ca của Trịnh Công Sơn thật yêu thương, da diết. Kim Đồng, Ninh Thị
Đền đứng lên nhảy những điệu vũ đầy cảm hứng, tự phát và “bốc lửa”.
Cái đẹp chính từ người trình diễn và sự giao hòa của người thưởng
thức... Đó là nhưng cuộc gặp gỡ vừa trao đổi thông tin, vừa có ý giải
tỏa ức chế, nên chúng tôi đã lấy ngay cái tên tác phẩm quen thuộc của
họa sĩ viện trưởng Nguyễn Đỗ Cung đương thời, vừa đúng nghĩa, vừa
hài hước, là Học hỏi lẫn nhau. Có được những cuộc họp mặt ấy, không
thể không biết ơn người vợ hiền của Nguyễn Hải là họa sĩ - nhà điêu
khắc Lê Thị Chinh. Bà là một nội tướng - nghệ sĩ biết “chịu trận”, rất
mực thông cảm, hết lòng với các bạn của chồng mà tính tình của họ
vốn thường nóng lạnh bất hòa. Cuộc sống tem phiếu bao cấp thời chiến
thật khó khăn thiếu thốn, vậy mà trong tiệc rượu ít khi thiếu các món
ngon “đặc sản” do chính bà làm đãi các bạn chồng. Thật đúng nghĩa
“món ngon đãi bạn - chật nhà không chật lòng “.
Hà Nội và miền Bắc sau những năm tháng dài vừa xây dựng XHCN
trong hòa bình, vừa đấu tranh thống nhất, vừa chống Mỹ cứu nước ác
liệt, nhưng vẫn bền bỉ, lạc quan yêu đời trong niềm tin tất thắng.
Sau miền Nam hoàn toàn giải phóng 30/4/1975, lần đầu tiên nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn ra Hà Nội muốn gặp anh em văn nghệ, cũng lấy nhà
Nguyễn Hải làm khởi điểm cho các cuộc gặp gỡ đầy tâm đắc. Rồi vợ
chồng Nguyễn Hải và hai con nhỏ tạm biệt Hà Nội về lại Sài Gòn, quê
hương Nam Bộ.
2. Hai mươi năm Nguyễn Hải sống, học tập rồi lập gia đình và lao động
sáng tạo trên đất Bắc, giữa lòng Thủ đô, thực sự đã trở thành một phần
cuộc sống có ý nghĩa với ông cả trong sinh hoạt đời thường lẫn trong
nghệ thuật. Nhà điêu khắc đã có không ít tác phẩm xứng đáng đi vào
lịch sử tự hào của cuộc đấu tranh thần thánh của dân tộc: Chiến thắng
Điện Biên Phủ, Những người mẹ người chị, Nguyễn Văn Trỗi ra pháp
trường, Thánh Gióng, Thần đồng, Mẹ con người du kích, Tội ác giặc
Mỹ phố Khâm Thiên - Hà Nội, Bà mẹ Tổ quốc, Thủ Khoa Huân,
Nguyễn Trung Trực, Đài hòa bình… đều là những tượng đài hoành
tráng ngoài trời, được chuyến thành những chất liệu bền vững, quý giá
như đá, đồng,… Tác phẩm nào cũng giầu tính hình tượng, cũng vượt ra
ngoài tính phản ảnh để đạt tới lý tưởng thẩm mĩ của cái đẹp theo cả
nghĩa mỹ học vả mỹ thuật. Nguyễn Hải thật sự là một cá tính nghệ
thuật, một tài năng điêu khắc. Mà cá tính, nói như học giả lừng danh
Lâm Ngữ Đường, tác giả Sống đẹp, là tâm hồn, là tấm lòng của nghệ sĩ
biểu hiện trong tác phẩm. Thiếu cá tính, thì nghệ thuật chết... Kỹ thuật
cũng không thể tiêm sinh khí cho tác phẩm sống được. Nếu chỉ có kỹ
thuật, tác phẩm sẽ trở thành tầm thường... Người nghệ sĩ có tài phải biết
dung hợp rất tự nhiên giữa cá tính và kỹ thuật” *. Nguyễn Hải đã tiếp
cận được chân lý ấy, bởi cái đẹp là nội sinh chứ không phải thoát thai
từ ngoại lai mà có được” *.
Đường lối văn hóa chiến lược của Đảng đề ra trong thời kỳ này là Xây
dựng một nền nghệ thuật hiện thực XHCN, có tính Đảng, tính nhân dân
sâu sắc, với phương châm dân tộc - hiện đại, rồi hiện đại - dân tộc”.
Phương pháp hiện thực XHCN đòi hỏi người nghệ sĩ phải nhận thức rõ
rằng Tả Thực - Tả Chân mới là phương pháp hiện thực chính thống,
mang tính tích cực. Do đó ít hoặc không khuyến khích nghệ sĩ vẽ hay
nặn theo bút pháp cách điệu, bóp méo như xu hướng lý luận của “chủ
nghĩa hiện thực vô bờ” mà Roger Garaudy, tác giả người Pháp đã khởi
xướng. Nó bị xem là chủ nghĩa xét lại hiện đại, đa nguyên, phi hiện
thực XHCN, mặc dù tác giả đã giành hẳn một chương nói về danh họa
Pablo Picasso Đảng viên Đảng Cộng sản Pháp làm dẫn chứng điển
hình. Công trình này lại được nhà thơ cộng sản Pháp Louis Aragon,
người theo trường phái siêu thực, viết lời đề tựa, biểu dương và khẳng
định đó là quan niệm mới, có tầm nhìn xa dự báo tương lai của nghệ
thuật.
Không ít họa sĩ, nhà điêu khắc, cũng như các nhà nghiên cứu và phê
bình nghệ thuật đương thời cảm thấy lúng túng, hoang mang trong nhận
thức lý luận chính thống đề ra. Một nhu cầu khao khát được tham khảo
các nguồn sách báo thông tin vế nghệ thuật phương Tây là có thực.
May mắn ai có được, chỉ truyền tay nhau xem riêng. Vì đã thành nếp
sống, như một phản xạ tự nhiên, ai cũng sợ bị quy kết là mất lập trường
vô sản chạy theo nghệ thuật tư sản phản động phương Tây - thứ nghệ
thuật hình thức của chủ nghĩa xét lại hiện đại như nấm độc mọc trên
thân cây gỗ mục, phi vô sản, có ma lực, rất dễ gây nghiện, cần phải
tránh xa!
3. Nhưng rồi gió cũng đổi chiều. Dịp may ngẫu nhiên đã đến. Sự kiện
xảy ra ngay ở trong nước, không phải từ ngoài thổi vào. Nhà học giả -
nhà nghiên cứu họa sĩ viện trưởng Viện Mỹ thuật, kiêm giám đốc Bảo
Tàng Mỹ thuật Việt Nam Nguyễn Đỗ Cung đã tổ chức một triển lãm
chuyên đề có quy mô lớn Điêu khắc gỗ dân gian Việt Nam thế kỷ XVI,
XVII, XVIII. Kè ...