Danh mục

NGUYỄN MINH THÀNH: Vấn đề là đến giờ tôi vẫn chưa chán…

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 291.94 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Hương vị xa xôi” của Nguyễn Minh Thành. Tôi đọc comments của các bài về triển lãm Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình trên SOI, thấy vui sướng vì được khen, thấy buồn vì bị chê và thấy an ủi vì được bênh. Tất nhiên, tôi thích nhất là được toàn lời khen, nhưng điều đó không xảy ra. Sau một lúc buồn vì bị chê, tôi lấy lại được tinh thần và suy gẫm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NGUYỄN MINH THÀNH: Vấn đề là đến giờ tôi vẫn chưa chán…NGUYỄN MINH THÀNH: Vấn đề là đến giờ tôi vẫn chưa chán…“Hương vị xa xôi” của Nguyễn Minh Thành.Tôi đọc comments của các bài về triển lãm Mình nói chuyện gì khimình nói chuyện tình trên SOI, thấy vui sướng vì được khen, thấy buồnvì bị chê và thấy an ủi vì được bênh. Tất nhiên, tôi thích nhất là đượctoàn lời khen, nhưng điều đó không xảy ra. Sau một lúc buồn vì bị chê,tôi lấy lại được tinh thần và suy gẫm.Như lời người xưa dạy rằng, lời chê là có ích cho mình tiến bộ, cho nêntôi không buồn nữa và lấy làm biết ơn những người chê. Tôi chỉ muốngửi tới một số quí vị có comments vài lời giải thích của tôi nhằm đínhchính một số ý kiến mà tôi cho là chưa được hiểu một cách ngay ngắn.Thứ nhất là gửi tới nick HTX TOAN LOI va nick: EM-CO-Y-KIENTranh Cô gái mù quí bạn nói là giống tôi hay giống loạt tranh tự họacủa tôi từ hơn chục năm nay thì tôi xin gải thích thế này:Tôi vẽ một loạt tranh từ những năm 1996, 1997, 1998 và tôi triển lãm.Triển lãm đó tên là Cái mặt tôi. Kể từ đó, tôi không có ý vẽ tôi nữa, tuynhiên nhân vật trong tranh tôi thì vẫn thế, vẫn là khuôn mặt mà tôi ưathích. Và cho tới giờ tôi vẫn chỉ thích khuôn mặt như vậy và tôi chưabiết còn thích đến bao giờ. Tôi vẽ những khuôn mặt như người đi mòốc, mò thấy con này cũng giống con kia nhưng lại mò tiếp. Vấn đề làđến giờ tôi vẫn chưa chán. Như vậy trong tranh của tôi, gọi là tự họacũng được mà không phải cũng đúng.Cũng có khi tôi vẽ những chân dung người khác nhưng chỉ là ngườinào đó cụ thể và tôi vẽ thật giống người đó, dĩ nhiên khi nào vẽ khônggiống lắm thì rất buồn! Nhưng được cái tôi có khả năng vẽ giống nênthường là giống nhiều hơn không giống lắm. Nếu tôi mà là hội viên hộinghệ sỹ tôi đã làm đơn xin đổi danh hiệu “họa sỹ” của tôi thành danhhiệu “nhà truyền thần”. Và trong tranh cô gái mù tôi tự nhận xét làkhông giống tôi, vì bây giờ tôi già và xấu lắm, nhưng các bạn vẫn cholà giống tôi thì cũng mừng, nhưng mà cũng hơi xấu hổ. Tôi e sợ là cácbạn nhìn bức tranh đó bằng định kiến. Nếu cô gái trong tranh giống tôithì cũng nên trước hết, sau rồi giống ai thì giống, vì cô ấy không là aitrong đời thực, mà là tôi bịa ra, chứ nếu tôi định vẽ một cô nào đó cóthật, thì tôi nhất quyết vẽ cho giống người đó lắm. Vậy thì cô gái ấygiống tôi có gì sai không? Trước thắc mắc của các quí bạn, tôi có thểthêm một tên tranh nữa cho cùng bức tranh ấy là Tôi là cô gái mù.Cô gái mù của Nguyễn Minh Thành, 151 x 80cm, màu nước trên giấydóNick HTX TOAN LOI viết:“Về hai anh Minh Thành và Quang Huy. Chúng tôi không hiểu hoạ sĩDương Zơi đang bảo vệ bạn hay cũng khen đểu bạn? Công nhận sự bứtphá của các anh ở thế kỷ trước. So sánh việc này với việc Picasso cáchtân nghệ thuật cũng không sao. Nhưng thử hỏi nếu Picasso sản xuất độchục bức ‘Guernica’ hay vài tá các bức na ná với ‘Những cô gái vùngAvignon’ rồi đặt tên ná ná kiểu ‘Những cô gái ở Paris’, ‘… gái ởNewyork’ hòng trục lợi thì Picasso có được vinh danh như ngày naykhông? Xin chú thích là hình như Pi có vài phiên bản của “girl inAvignon” nhưng đó là quá trình phác thảo tìm kiếm chứ không phải làsản xuất thành phẩm như anh Thành và anh Huy.Cái đoạn anh Dương Zơi nói về các hoạ sĩ ‘làm CÁCH MẠNG’ rồi bâygiờ phải được quyền hưởng thụ, được an nhàn tự sướng nghe hài hướcquá. Giống hệt các cuộc cách mạng nửa vời trong lịch sử khi các khaiquốc công thần được ban chia kiến ấp, quyền lực để vơ vét. Dân trướcđã khổ rồi, sau cách mạng lại khổ tiếp.”Thứ nhất là, chẳng nên đưa cụ Picasso vào đây và thứ hai, càng khôngnên lấy cái cách mạng làm ví dụ cho tranh của tôi. Tôi vốn ghét cáicách mạng lắm.Tôi xin nói quan điểm của tôi về tranh của tôi như sau:Tôi không dám mong mình có được vinh danh như Picaso. Tôi chỉ dámmong mình có vinh danh như của chính tôi.Tôi thật may mắn vì đã chọn nghề vẽ. Vẽ tranh làm tôi hạnh phúc. Bêncạnh đó, các bức tranh của tôi giúp tôi kiếm lời. Tôi chỉ bán bức tranhcủa tôi khi ai đó trả đủ giá mà tôi đặt ra. Đôi khi cũng có discount chútít. Vẽ tranh là cách tôi trục lợi. Tôi vẽ tự do, thoải mái và dễ dãi. Tôicảnh báo người mua tranh hay thích tranh của tôi là, hãy cân nhắc kỹlưỡng. Tôi không chịu trách nhiệm gì về nghệ thuật trong tranh của tôi.Tôi cũng không dám nhận cái gì gọi là “sự bứt phá” hay “làm cáchmạng”. Nếu ở đâu, ai đó còn cho tôi làm triển lãm, thế thì tôi còn làmtriển lãm và làm nó hết khả năng của tôi. Tôi muốn tranh tôi đượcnhiều người xem. Nhưng tôi tin vào tranh của tôi hơn tôi tin vào ngườixem tranh tôi.“Hôm nay trời đẹp” của Nguyễn Minh ThànhCòn quí bạn có nick ƯNG HOÀNG THÚC viết là: “Em vẫn giữ quanđiểm của riêng em là tranh anh Tân anh Thành mãi như tranh thiếuniên vẽ.”Thì với tôi, tôi rất thích được nghe thế, mặc dù tôi không biết ý bạn làchê hay khen. Nhưng tôi thì coi là khen, hihihi… vì tôi luôn khôngthích là người lớn. Tôi vẫn còn đang hướng tới vẽ được thiếu niên hơnvà thiếu niên hơn nữa. Tôi t ...

Tài liệu được xem nhiều: