“Thú” là sự vui thú của mỗi người khi làm một việc nào đó, chẳng hạn thú chơi đàn, thú đánh cờ, thú chụp hình, thú sưu tầm tem thư, thú uống rượu, thú uống trà, v.v... Còn “nguyên tắc” là những quy định để làm nền tảng. Riêng trong mục trà rượu, mặc dù nguyên tắc chẳng qua chỉ là kinh nghiệm hoặc kết quả tìm hiểu của kẻ đi trước, của người sành điệu, nếu ta nắm vững và tuân theo, chắc chắn khi uống rượu, uống trà sẽ cảm thấy thú vị hơn là uống vô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nguyên tắc thưởng thức COGNAC Nguyên tắc thưởng thức COGNAC“Thú” là sự vui thú của mỗi người khi làm một việc nào đó, chẳng hạn thú chơi đàn,thú đánh cờ, thú chụp hình, thú sưu tầm tem thư, thú uống rượu, thú uống trà, v.v...Còn “nguyên tắc” là những quy định để làm nền tảng. Riêng trong mục trà rượu,mặc dù nguyên tắc chẳng qua chỉ là kinh nghiệm hoặc kết quả tìm hiểu của kẻ đitrước, của người sành điệu, nếu ta nắm vững và tuân theo, chắc chắn khi uốngrượu, uống trà sẽ cảm thấy thú vị hơn là uống vô nguyên tắc. Nhất là đối với rượucognac – loại rượu hiếm quý nhất trên trần đời – thì càng cần nên biết nguyên tắc. Chai Martell XOUống cognac kiểu tây:Trong lãnh vực ẩm thực, uống đối với người tây phương quan trọng ngang hàng với ăncho nên họ đã đưa ra nguyên tắc sử dụng các loại rượu như sau:- Trước bữa ăn: uống rượu khai vị (aperitif), thường là sâm-banh (champagne) hay cácloại vermouth (liqueur làm bằng vang trắng và thảo mộc) như Dubonnet, Martini,Campari..., hoặc bất cứ loại rượu mạnh nào dưới hình thức pha chế (cocktail). Ngày nay,một hai ly bia cũng được xem là một cách khai vị.- Trong bữa ăn: đương nhiên phải là vang đỏ hoặc vang trắng.- Tráng miệng: các loại rượu nho ngọt (fortified wine, nồng độ từ 17 tới 20%), phổ biếnnhất là các loại sherry, port và madeira (một loại rượu ngọt của Tây-ban-nha và Bồ-đào-nha).- Sau bữa ăn (after-dinner): được gọi là “digestif” để đối lại với “aperitif”, nghĩa là cácthức uống sau cùng với mục đích giúp việc tiêu hóa thêm dễ dàng. Trong khi aperitifđược uống khi CHƯA NGỒI VÀO BÀN ĂN, thì digestif cũng thường được uống SAUKHI ĐÃ RỜI BÀN ĂN.Thông thường, sau khi bữa ăn chấm dứt, trong lúc các bà lo dọn dẹp, rửa ly chén thì cácông kéo nhau ra phòng khách (giới quý tộc, thượng lưu thường vào phòng đọc sách -library) để uống digestif và nói chuyện “trà dư tửu hậu”. Đây là lúc bà chủ nhà trổ tài phacà-phê còn ông chủ nhà khoe các loại rượu “uống chơi”, gồm cognac và các loại liqueurcó nồng độ cao (như Cointreau, Grand Marnier, Benedictine, Chartreuse...), và dĩ nhiênkhông thể thiếu những điếu xì-gà gộc!Theo tác giả Alec Waugh, nếu đó là một bữa ăn tối trịnh trọng ở Pháp, Anh hay Hoa Kỳ,thức uống “trà dư tử hậu” ấy sẽ là cognac.Tại sao lại là cognac?Bởi vì như đã viết tuần trước, cognac là loại rượu “cao cấp” nhất, nên phải thưởng thứcsau cùng để cho buổi tối được trọn vẹn, và khi ra về, khách vẫn còn thấy... thơm miệng!Để tận hưởng “sắc, hương, vị” của cognac, cả chủ lẫn khách phải là người sành điệu.- SẮC: muốn thưởng thức trọn vẹn “sắc” của rượu cognac, bắt buộc phải uống bằng lypha-lê (crystal). Không thể lập luận “đàng nào cũng uống vào bụng, ly nào mà chẳnggiống nhau!”; bởi vì cũng giống như một người đàn bà đẹp và hấp dẫn, khi vào phòngngủ mặc một cái áo lụa mỏng “lồ lộ một tòa thiên nhiên” để đức lang quân (hay tìnhnhân) nhìn ngắm thì chắc chắn chàng sẽ thích thú hơn là mặc một bộ pyjama bằng nỉrộng thùng thình! Cũng thế, ly pha-lê sẽ khiến sắc rượu trở nên óng ánh, hấp dẫn bộiphần.- HƯƠNG: phải uống cognac bằng ly bầu (goblet) chân ngắn, bụng ly phình ra, miệng lytúm lại. Rượu chỉ rót 1/3 ly, sau đó từ từ xoay ly theo một góc nghiêng hoặc lắc nhè nhẹcho rượu sánh lên thành ly để toàn bộ hương thơm có cơ hội bốc lên. Tuy nhiên, khi đưaly lên để thưởng thức hương rượu, không được kê sát lỗ mũi và hít mạnh vì như thế mùinồng sẽ át mùi thơm, mà chỉ nên để ly ở phía dưới mũi khoảng 5 cm và đưa qua đưa lạicho hương thoảng lên.-VỊ: sau khi đã ngắm sắc, ngửi hương mới tới thưởng vị. Cũng giống như trong nghệthuật yêu đương, không nên thưởng vị cognac một cách bộp chộp, hấp tấp.Trước hết, phải “thử” để biết “em” ra làm sao cái đã: đưa ly rượu lên nhắp một cái, vừađủ để thấm môi, ướt lưỡi, nuốt xong khẽ chép miệng một cái như đánh giá, rồi đưa ly lênngắm rượu một lần nữa, sau đó mới uống một ngụm vừa phải, ngậm trong miệng mộtchút rồi từ từ dùng lưỡi quay quanh để đưa rượu tới từng kẽ răng, sau cùng ực một cáithật nhanh, thật mạnh: hương rượu sẽ hừng hực bốc lên mũi, vừa nồng vừa thơm, đóchính là lúc “đã” nhất!Tuy nhiên chưa phải là chấm dứt mà còn phải để ra một khoảng thời gian thưởng thức cáidư vị (after taste) của rượu còn lại trong miệng, rồi mới uống ngụm kế tiếp. Chính ở giữanhững ngụm rượu ấy là những câu truyện trà dư tử hậu đầy thú vị.Trên đây là uống cognac sau bữa ăn để kết thúc một buổi họp mặt. Ngoài ra, cognac cùngvới các loại liqueur còn được người tây phương “uống chơi”, có nghĩa là uống bất cứ lúcnào ngoài bữa ăn, uống một mình khi cảm thấy thèm, nhớ, hoặc uống với bạn tri kỷ, uốngvới khách quý...Nhân tiện, tưởng cũng nên nó i về một vài “kiểu cách” trong việc uống cognac mà tác giảAlec Waugh sau khi tới Cognac t ìm hiểu, đã cho là vô lý và “rởm”. Chẳng hạn việc hâmrượu và uống bằng những cái ly khổng lồ.Ngày xưa, một số người cho rằng rượ ...