Nhà có trẻ tự kỷ
Số trang: 5
Loại file: pdf
Dung lượng: 112.28 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Lần đầu tiên khi tôi phát hiện con có những biểu hiện khác thường là một ngày cách đây 5 năm. Khi đó con tôi mới 2 tuổi rưỡi. Tôi gọi nhưng không thấy cháu trả lời. Tôi nói chuyện với con nhưng đôi mắt con không nhìn tôi, mà nhìn vào một nơi vô định. Những chuỗi ngày sau đó thật khủng khiếp. Cháu thường xuyên khóc, không nghe lời, thậm chí đánh mẹ. Cháu đi nhón chân, không giao tiếp bằng mắt. Thế giới tưởng như đã sụp đổ trước mắt tôi. Sau đó, vợ chồng tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà có trẻ tự kỷ Nhà có trẻ tự kỷ( 9:39 AM | 16/10/2011 )Lần đầu tiên khi tôi phát hiện con có những biểu hiệnkhác thường là một ngày cách đây 5 năm. Khi đó contôi mới 2 tuổi rưỡi.Tôi gọi nhưng không thấy cháu trảlời. Tôi nói chuyện với con nhưngđôi mắt con không nhìn tôi, mànhìn vào một nơi vô định. Nhữngchuỗi ngày sau đó thật khủngkhiếp. Cháu thường xuyên khóc, không nghe lời, thậm chíđánh mẹ. Cháu đi nhón chân, không giao tiếp bằng mắt.Thế giới tưởng như đã sụp đổ trước mắt tôi. Sau đó, vợchồng tôi đưa cháu đi khám. Rồi tới trường trẻ tự kỷ. Bắtđầu những chuỗi ngày đấu tranh với bệnh tật của con đểmang con trở lại với thế giới.Đến trườngHỏi người thân, bạn bè, tra cứu trên mạng. Tôi cũng tìmđược vài trường tương đối thích hợp.Ban đầu, vợ chồng tôi định cho con học ở trường dành chotrẻ tự kỷ và trẻ down. Một lớp có hơn 10 cháu. Cô khôngkham nổi từng ấy tính khí thất thường của từng trẻ. Nên khicô mải dỗ trẻ này thì ở một góc khác trong lớp, một trẻkhác ngồi khóc thảm thiết mà không có ai chạy tới dỗ dành.Cảnh tượng đó làm tim tôi nghẹt thở.Sau một thời gian nỗ lực tìm kiếm, tôi tìm thấy một trườngkhác, hiệu trưởng là tiến sỹ tâm lý, tu nghiệp ở nước ngoài,cũng có con là trẻ tự kỷ. Lớp học một thầy bốn trò. Đó làlớp lý tưởng nhất mà vợ chồng tôi có thể trang trải được.Thầy giáo tư vấn, sẽ tốt hơn nếu cho con học lớp 1 thầymột trò, con sẽ được quan tâm hơn, được giao tiếp nhiềuhơn. Nhưng ở thời điểm đó chúng tôi không đủ khả năng.Vậy là đã quyết định được trường. Dù lúc quyết xong, tôivẫn không biết làm sao có thể xoay được với từng ấy họcphí mỗi tháng. Lúc ấy, trong đầu vợ chồng tôi chỉ nghĩ làmsao chữa cho con càng nhanh càng tốt. Cảm giác có lỗi vớicon, không có khả năng phát hiện sớm hơn bệnh cho conlàm tôi khóc mỗi đêm. Có những lúc, tôi chỉ ước sao mộtlần trong đời con nhìn thẳng vào mắt tôi. Một cái nhìn thựcsự dành cho tôi.Tôi sợ đôi mắt trong veo của con nhìn vào khoảng khôngvô định. Không cảm giác, không suy nghĩ.Tiếp theo là những ngày theo con đến lớp. Bất cứ lúc nàocó thể, hoặc tôi, hoặc chồng, lại theo con đến lớp. Cóchứng kiến cảnh thầy cô dạy học cho con mới biết khókhăn, vất vả đến mức nào. Với những trẻ khác, cầm chơimột đồ vật là điều hết sức tự nhiên, bình thường. Thếnhưng với con tôi và 3 trẻ khác trong lớp, cầm chơi một đồvật đã là điều xa xỉ. Có những thứ tưởng chừng bìnhthường, nhưng khi ta không thể làm được, mới biết nó quýgiá chừng nào.Con không có cảm giác với đồ vật. Con không quan tâm.Đưa đồ chơi cho con nhưng con không cầm. Chỉ khóc ngặtvà đi nhón chân. Một tháng, hai tháng, rồi sáu tháng. Bằngnỗ lực của các thầy cô và của vợ chồng tôi, cuối cùng tìnhtrạng bệnh của con cũng được cải thiện. Con đã bớt quấykhóc, biết cầm đồ vật. Và lần đầu tiên trong đời, mắt con đãnhìn tôi khi tôi gọi. Hạnh phúc như vỡ oà, như tôi được táisinh.Tự dạy conThời gian sau đó, tôi quyết định nghỉ hẳn việc ở nhà để dạycon. Những kỹ năng học được từ việc dạy trẻ tự kỷ ởtrường của con đã giúp tôi được rất nhiều.Tôi cũng tham gia các câu lạc bộ gia đình trẻ tự kỷ. Ở đóchúng tôi thường xuyên trao đổi các kinh nghiệm, phươngpháp dạy trẻ, chơi với trẻ. Chúng tôi cũng tâm sự để lòngvợi đi nỗi buồn.Chia sẻ với những gia đình có trẻ tự kỷ mới thấy, dườngnhư không có nỗi buồn nào lớn hơn. Một đứa trẻ sinh raxinh xắn, đáng yêu, khoẻ mạnh là thế. Bỗng một ngày thếgiới khép lại khi phát hiện con bị tự kỷ. Tôi đã gặp rấtnhiều hoàn cảnh giống mình. Những nỗi ám ảnh và nhữngnỗi niềm day dứt vô bờ của các bậc cha mẹ có con tự kỷ.Chúng tôi vẫn động viên nhau hang ngày để có đủ nghị lực,niềm tin để sát cánh bên consuốt cuộc đời.Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và những gia đình cùng cảnhngộ, tôi có thêm sức mạnh để tiếp tục cùng con.Có những lúc tôi tưởng mình phát điên, bỏ cuộc. Đó là khicon quấy khóc, khi con vứt ném đồ chơi, thậm chí cónhững lúc con đánh tôi, và thường xuyên không nghe lời.Nhưng mỗi ngày một chút, nói chuyện với con, cùng contập các bài vận động, chơi cùng con các trò chơi. Mỗi ngàymột chút, bằng tình mẫu tử, tôi học sự kiên nhẫn và niềmtin chiến thắng.5 năm trôi qua, con tôi giờ đã gần như trẻ bình thường.Chúng tôi đã đưa cháu tới trường công, hoà nhập với mọitrẻ em khác dù vẫn phải để mắt tới con một cách đặc biệthơn. Nhưng nhìn chung con đã vượt qua bệnh tật.Bây giờ con đã học lớp hai. Con biết hát, biết cười đùa, biếtđếm, biết viết chữ. Đón con về mỗi buổi học, nắm bàn taynhỏ xíu siết chặt tay tôi, tôi biết tôi có thể cùng con vượtqua mọi trở ngại trên đường đời mà không phải sợ hãi. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà có trẻ tự kỷ Nhà có trẻ tự kỷ( 9:39 AM | 16/10/2011 )Lần đầu tiên khi tôi phát hiện con có những biểu hiệnkhác thường là một ngày cách đây 5 năm. Khi đó contôi mới 2 tuổi rưỡi.Tôi gọi nhưng không thấy cháu trảlời. Tôi nói chuyện với con nhưngđôi mắt con không nhìn tôi, mànhìn vào một nơi vô định. Nhữngchuỗi ngày sau đó thật khủngkhiếp. Cháu thường xuyên khóc, không nghe lời, thậm chíđánh mẹ. Cháu đi nhón chân, không giao tiếp bằng mắt.Thế giới tưởng như đã sụp đổ trước mắt tôi. Sau đó, vợchồng tôi đưa cháu đi khám. Rồi tới trường trẻ tự kỷ. Bắtđầu những chuỗi ngày đấu tranh với bệnh tật của con đểmang con trở lại với thế giới.Đến trườngHỏi người thân, bạn bè, tra cứu trên mạng. Tôi cũng tìmđược vài trường tương đối thích hợp.Ban đầu, vợ chồng tôi định cho con học ở trường dành chotrẻ tự kỷ và trẻ down. Một lớp có hơn 10 cháu. Cô khôngkham nổi từng ấy tính khí thất thường của từng trẻ. Nên khicô mải dỗ trẻ này thì ở một góc khác trong lớp, một trẻkhác ngồi khóc thảm thiết mà không có ai chạy tới dỗ dành.Cảnh tượng đó làm tim tôi nghẹt thở.Sau một thời gian nỗ lực tìm kiếm, tôi tìm thấy một trườngkhác, hiệu trưởng là tiến sỹ tâm lý, tu nghiệp ở nước ngoài,cũng có con là trẻ tự kỷ. Lớp học một thầy bốn trò. Đó làlớp lý tưởng nhất mà vợ chồng tôi có thể trang trải được.Thầy giáo tư vấn, sẽ tốt hơn nếu cho con học lớp 1 thầymột trò, con sẽ được quan tâm hơn, được giao tiếp nhiềuhơn. Nhưng ở thời điểm đó chúng tôi không đủ khả năng.Vậy là đã quyết định được trường. Dù lúc quyết xong, tôivẫn không biết làm sao có thể xoay được với từng ấy họcphí mỗi tháng. Lúc ấy, trong đầu vợ chồng tôi chỉ nghĩ làmsao chữa cho con càng nhanh càng tốt. Cảm giác có lỗi vớicon, không có khả năng phát hiện sớm hơn bệnh cho conlàm tôi khóc mỗi đêm. Có những lúc, tôi chỉ ước sao mộtlần trong đời con nhìn thẳng vào mắt tôi. Một cái nhìn thựcsự dành cho tôi.Tôi sợ đôi mắt trong veo của con nhìn vào khoảng khôngvô định. Không cảm giác, không suy nghĩ.Tiếp theo là những ngày theo con đến lớp. Bất cứ lúc nàocó thể, hoặc tôi, hoặc chồng, lại theo con đến lớp. Cóchứng kiến cảnh thầy cô dạy học cho con mới biết khókhăn, vất vả đến mức nào. Với những trẻ khác, cầm chơimột đồ vật là điều hết sức tự nhiên, bình thường. Thếnhưng với con tôi và 3 trẻ khác trong lớp, cầm chơi một đồvật đã là điều xa xỉ. Có những thứ tưởng chừng bìnhthường, nhưng khi ta không thể làm được, mới biết nó quýgiá chừng nào.Con không có cảm giác với đồ vật. Con không quan tâm.Đưa đồ chơi cho con nhưng con không cầm. Chỉ khóc ngặtvà đi nhón chân. Một tháng, hai tháng, rồi sáu tháng. Bằngnỗ lực của các thầy cô và của vợ chồng tôi, cuối cùng tìnhtrạng bệnh của con cũng được cải thiện. Con đã bớt quấykhóc, biết cầm đồ vật. Và lần đầu tiên trong đời, mắt con đãnhìn tôi khi tôi gọi. Hạnh phúc như vỡ oà, như tôi được táisinh.Tự dạy conThời gian sau đó, tôi quyết định nghỉ hẳn việc ở nhà để dạycon. Những kỹ năng học được từ việc dạy trẻ tự kỷ ởtrường của con đã giúp tôi được rất nhiều.Tôi cũng tham gia các câu lạc bộ gia đình trẻ tự kỷ. Ở đóchúng tôi thường xuyên trao đổi các kinh nghiệm, phươngpháp dạy trẻ, chơi với trẻ. Chúng tôi cũng tâm sự để lòngvợi đi nỗi buồn.Chia sẻ với những gia đình có trẻ tự kỷ mới thấy, dườngnhư không có nỗi buồn nào lớn hơn. Một đứa trẻ sinh raxinh xắn, đáng yêu, khoẻ mạnh là thế. Bỗng một ngày thếgiới khép lại khi phát hiện con bị tự kỷ. Tôi đã gặp rấtnhiều hoàn cảnh giống mình. Những nỗi ám ảnh và nhữngnỗi niềm day dứt vô bờ của các bậc cha mẹ có con tự kỷ.Chúng tôi vẫn động viên nhau hang ngày để có đủ nghị lực,niềm tin để sát cánh bên consuốt cuộc đời.Nhờ sự giúp đỡ của bạn bè và những gia đình cùng cảnhngộ, tôi có thêm sức mạnh để tiếp tục cùng con.Có những lúc tôi tưởng mình phát điên, bỏ cuộc. Đó là khicon quấy khóc, khi con vứt ném đồ chơi, thậm chí cónhững lúc con đánh tôi, và thường xuyên không nghe lời.Nhưng mỗi ngày một chút, nói chuyện với con, cùng contập các bài vận động, chơi cùng con các trò chơi. Mỗi ngàymột chút, bằng tình mẫu tử, tôi học sự kiên nhẫn và niềmtin chiến thắng.5 năm trôi qua, con tôi giờ đã gần như trẻ bình thường.Chúng tôi đã đưa cháu tới trường công, hoà nhập với mọitrẻ em khác dù vẫn phải để mắt tới con một cách đặc biệthơn. Nhưng nhìn chung con đã vượt qua bệnh tật.Bây giờ con đã học lớp hai. Con biết hát, biết cười đùa, biếtđếm, biết viết chữ. Đón con về mỗi buổi học, nắm bàn taynhỏ xíu siết chặt tay tôi, tôi biết tôi có thể cùng con vượtqua mọi trở ngại trên đường đời mà không phải sợ hãi. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
dinh dưỡng trẻ em bệnh hay gặp ở trẻ em thực phẩm cho trẻ em chăm sóc sức khỏe trẻ em bệnh thường gặp ở trẻTài liệu liên quan:
-
Phương pháp phát hiện sớm tật ở mắt ở trẻ
5 trang 204 0 0 -
Giáo trình Nhi khoa - ĐH Y Dược
139 trang 117 0 0 -
7 trang 76 0 0
-
Giáo trình Dinh dưỡng trẻ em (in lần thứ sáu): Phần 1
100 trang 60 0 0 -
Giáo trình Nhi khoa (Tập 1): Phần 1
50 trang 57 0 0 -
Giáo trình Vệ sinh - Dinh dưỡng (tái bản lần thứ ba): Phần 2
151 trang 49 0 0 -
4 trang 48 0 0
-
Khi nào nên tập cho bé đánh răng
3 trang 45 0 0 -
Giáo trình Dinh dưỡng trẻ em (in lần thứ sáu): Phần 2
45 trang 44 0 0 -
Lưu ý lựa chọn bột ngũ cốc cho con
5 trang 42 0 0