Danh mục

Nhà trọ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 903.85 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đây hình như là một cái hang. Nàng thì thào với tôi. Quả thực, căn phòng này giống như một cái hang. Vì nó quá tối và có vẻ âm u. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi và nàng đều cảm thấy yên tâm trong cái hang này. Nó có vẻ dễ chịu... Thỉnh thoảng tôi cũng để ý đến các cảm giác của mình. Tôi không muốn nảy sinh những cảm giác buồn tẻ và tồi tệ. Thực ra ban ngày căn phòng này rất hay
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhà trọNhà trọĐây hình như là một cái hang. Nàng thì thào với tôi. Quả thực, căn phòng nàygiống như một cái hang. Vì nó quá tối và có vẻ âm u. Nhưng điều quan trọng nhấtlà tôi và nàng đều cảm thấy yên tâm trong cái hang này. Nó có vẻ dễ chịu...Thỉnh thoảng tôi cũng để ý đến các cảm giác của mình. Tôi không muốn nảy sinhnhững cảm giác buồn tẻ và tồi tệ.Thực ra ban ngày căn phòng này rất hay. Nó nhìn ra cả một khoảng sân rộng, có hồbơi. Ta có thể thấy các cô nàng mặc bikini đi đi lại lại. Và họ thường cười khanhkhách hay nhảy xuống hồ bơi, những cánh tay vung vẩy có thể làm nước bắn tungtóe. Những đứa bé ngậm kẹo mút nằm trên ghế bạt có sọc xanh và đỏ đan nhau.Chúng lẳng lặng ngắm trời xanh. Nhưng điều quan trọng nhất là ngoài cửa sổ kiacó một cây bàng.Một cây bàng lá rất xanh, tán rộng mênh mông. Hằng ngày có thể nhìn thấy nhữngchiếc lá bàng già màu đỏ sậm rơi xuống đất. Vẫn còn khoảng sân bên dưới chưatráng bê tông với nguyên cả dải đất nện pha cát. Và đôi khi những trái bàng chínrụng xuống.- Chúng rất thơm, anh biết không. Hồi em còn bé, mỗi khi thấy một trái bàng rơi làem mừng lắm. Vì có thể ăn cho đỡ đói. Trái bàng ăn rất ngọt, thơm mát. Vỏ của nócó màu xanh rất nhẹ. Phơn phớt xanh pha một chút vàng. Còn cái hột của nó, nếumình bổ ra, có thể ăn cái nhân vừa thơm vừa bùi. Vào thời đó, có một vài trái bànglót dạ là cả một niềm vui lớn với em.Nhưng thực ra chẳng mấy khi được ăn một trái bàng nguyên vẹn. Vì bọn trẻ conthường hái bàng từ khi chúng còn trên cây. Khi có một trái bàng rớt xuống đất, cónghĩa là nó bị bỏ quên. Khi đó, nó thường quá chín và hay bị dập nát. Và ăn mộttrái bàng như vậy thật là khốn khổ. Nó thường bị cát lậm vào trong thịt bàng. Vừanhai vừa thấy cát lạo xạo.Tôi nằm im và nghe nàng kể chuyện về quả bàng, về niềm mơ ước có một tráibàng nguyên vẹn. Nếu có một trái bàng nguyên vẹn thì sao nhỉ? Tôi tưởng tượng rađôi môi mọng đỏ của một cô bé gái cắn ngọt lịm vào trái bàng và thấy rất thươngnàng.- Thực ra em rất thích cây này. Tán của nó rất rộng và mát. Hơn nữa, chỉ cần nhìnthấy những đốm nắng dưới sân kia, vào những ngày mặt trời rực rỡ, cứ như là hoaấy. Nếu khi đó, ta kê dưới tán cây này một cái bàn, một cái bàn có mặt làm bằngkính trong. Và rồi cả hai đứa mình ngồi dưới tán cây này uống trà. Anh sẽ nhìnthấy bầu trời lợp bằng một tán bàng tươi xanh và cả đôi chân của em đung đưaphía dưới. Ngay cả làn da chân cũng sẽ được nhuộm màu xanh của lá bàng.Tôi rít thuốc và nằm dài nhìn nàng. Tôi thường thấy làm lạ về bản chất phụ nữ củanàng. Bởi vì ở trong cái hang tối om này, khi mà chẳng nhìn thấy bất cứ cái gìngoài màn đêm, nàng vẫn có thể ríu ran kể chuyện về một tổ ấm dưới tán cây bàng.Cứ như hễ nàng đi đến đâu thì lập tức ở đó mọi thứ sẽ được thiết lập, từ nhà cửa,cây cối đến trái quả...- Ở đây nghe mưa thấy rất hay, phải không anh?Nàng nói trong tiếng mưa rơi ầm ào. Tiếng mưa gõ trên mái tôn nghe rất lớn, bởi ởdưới mái tôn này, âm thanh bị cộng hưởng.Quán trọ này ở ven thành phố. Nó được bạn tôi giới thiệu và chúng tôi đã dọn vềđây ở. Giá của nó rất rẻ. Chúng tôi chỉ đủ tiền để trả cho một chỗ trọ rẻ thế này.Nằm trong cái hang tối om này, tôi chợt thấy hoang mang. Thỉnh thoảng, tôi lạilâm vào tình trạng hoang mang. Mọi thứ cứ như rối tung lên, chẳng biết thế nào. Ởngoài đường mọi người đều đi rất nhanh, chạy rất nhanh. Họ nghĩ cũng rất nhanh.Người chậm chạp như tôi và nàng có thể bị hất tung ra khỏi thành phố này, trongcái guồng quay này.Tôi vẫn thường nghĩ tốc độ một là dành cho những người ở vòng trung tâm. Tốcđộ trung bình ở vùng gần trung tâm. Và tốc độ càng chậm thì càng bị đẩy lùi ra xa.Nỗi buồn có thể đang gặm nhấm tôi như một tổ mối, loang lổ. Và sự hoang mangcũng đang gặm nhấm tôi. Tôi đành thở dài và im lặng. Tôi không muốn chạm vàonàng.Chỉ có nàng là vẫn hồn nhiên.- Có gì thay đổi không anh? Người ta đã hứa sẽ có một việc làm cho anh mà.- Ừ, anh cũng đang đợi.Trạng thái chờ đợi trong tôi có thể là bất tận.- Em vừa xuống dưới sân trò chuyện với con bà chủ nhà. Cô ấy nói nhà của cô đãđược làm nhà trọ từ lâu lắm rồi. Thật hiếm có nhà trọ nào sạch sẽ thế này. Cô ấy vàchị giúp việc hằng ngày bỏ rất nhiều công để lau chùi dọn dẹp thì mới có được nềnnhà không có bụi và cát như vậy. Điều mà cô ấy mong muốn nhất là làm thế nào đểkhông gặp phải những khách trọ dữ tợn. Vì như thế sẽ mệt mỏi lắm.Tôi nhớ đến cô con gái chủ nhà trọ. Một thiếu nữ xanh xao có hai bím tóc dày.Hình như bao nhiêu thứ cô ấy ăn được chỉ để nuôi hai bím tóc. Mắt cô ấy hay nhìnxuống và môi mím lại. Cô thường đi guốc gỗ lộc cộc. Và tôi thường cảm thấy áingại mỗi khi gặp cô...Nàng nói tiếp:- Cô ấy nói thỉnh thoảng cô phải chia tay một người khách trọ ở đây. Họ phải trởvề quê vì không thể nào sống tiếp ở thành phố quá đông đúc, chật chội này. Khiđó, cô thấy rất buồn.Tôi thầm nghĩ, thật hiếm hoi để tìm được một cô bé chủ quán trọ còn có thể buồ ...

Tài liệu được xem nhiều: