Chuẩn bị cho mình một bộ đồ có thể nói là bảnh bao hết cỡ, đây là lần đầu tiên mà nó, một thằng con trai bình thường tên Nhân, lại ăn diện như một tên lãng tử hào hoa, lí do chẳng có gì đáng kể, thật ra nó chuẩn bị kỹ cho ngày hôm nay,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhẫn ơi....xoayđi. Nhẫn ơi....xoayđi. ..................................Chuẩn bị cho mình một bộ đồ có thể nói là bảnh bao hết cỡ, đây là lần đầu tiên mà nó, một thằng con trai bình thường tên Nhân, lại ăn diện như một tên lãng tử hào hoa, lí do chẳng có gì đáng kể, thật ra nó chuẩn bị kỹ cho ngày hôm nay, nó dự định sẵn hết rồi, đã lên tất cả kế hoạch, nó đã chuẩn cị sẵn một chiếc du thuyền nhỏ, và bày sẵnmột bữa tiệc hai người với xung quanh là những đóa hao hồng các loại màu xếp xung quanh căn phòng xen lẫn những quả bóng bay màu hồng với những ngọn nến đượcđặt trên những chiếc đế cổ kính, vậy mọi người tự hỏi đó là ngày gì mà hắn làm hoành tráng thế. Phải rồi, hoành tráng thế, là chỉ để tạo một khung cảnh cầu hôn lãng mạn mà thôi. Nó cười toe toét để lộ rõ cái niềm vui mà không sao có thể kiềm chế được, đứng trước gương ngắm lại cái dáng vẻ bảnh trai của hắn thêm một chút nữa rồi kéo soạt hộc tủ ra để lấy chiếc hộp đựng nhẫn cưới mà hắn đã dày công chuẩn bị và tìmkiếm. Một chiếc nhẫn bạc với dáng thanh mảnh, như hai dợi dây leo đang níu chặt hào lòng ghép vào nhau để tạo thành khung của chiếc nhẫn, mặt nhẫn như một chiếc lá nhỏ và dường như đang ôm lấy một giọt sương đang đọng lại trên ấy, giọt sương đó chính là viên kim cương và cũng là tâm chính của chiếc nhẫn. Nhìn đồng hồ, đã tới giờ rồi “Xuất phát thôi” hắn đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước ra ngoài mà trên mặt thì không hề thiếu nụ cười tươi rối. Bước thông thả trên con đường, hắn nhìn quanh mọi cảnh vật, cảm giác như thể mọi thứ đang sống dậy, từ cành cây, chiếc lá ngọn gió như đang phát ra tiếng chào hỏichúc mừng nó, cũng không ngớt người đi đường khi đi ngang qua nó ma phải cố gắng xoay người lại để cười với nó. Giữ tay trong túi áo, nắm chặt hộp nhẫn như sợ nó sẽ vụt mất, nó vu vơ cất tiếng hát vài câu tình ca…“Reng…. Reng ….. reng….” Tiếng chuông điện thoại trong túi nó vang lên, vui như ngư dân kéo phải mẻ to “Alo, chuyện gì để sau được không, giờ tao đang bận”. “Không….không…. mày…..” một tiếng thanh niên từ bên kia đầu điện thoại với cái giọng run rẩy hốt hoảng. “Mày sao thế Minh?” Nhân giữ lại máy, thấy thằng bạn mình có vẻ không ổn, anh cố gắng hỏi lại “Nhân à…. Mày, mày phải đi gấp ngay….bỏ hết bỏ hết…..” Minh cố gắng lắm nhưng những câu từ anh nói ra, cũng chỉ có thể được mấy từ chen lẫn trong sự nghẹn ngào như nước mắt đang rơi.“Mày nói đi? Chuyện gì mày hốt hoảng thế?” có hơi mất nhẫn nại một chút nhưngNhân vẫn cố gắng giữ cuộc gọi trong khi phải cố gắng nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Minh. “Vy…..” Minh nói được một từ cũng là lúc tôi mất tất cả sự bình tĩnh, tôi căng thẳng và lo lắng, lien tục hét vào điện thoại “Vy làm sao! Vy sao hả” “Alo… Vy thế nào….mày nói gì đi chứ” Nhân mất hết bình tĩnh, nét mặt có phần biến sắc. “Vy bị ….bị tai nạn nặng lắm, mày mau vào bệnh viện đi, nhanh lên, cô ấy đangchờ mày…. Đang chờ mày kìa” chẳng biết thế nào, Minh chỉ có thể nói ra như thế rồi chỉ còn nghe những tiếng khóc u buồn từ phia bên kia điện thoại. Nhân nghe xong điều này như một đòn giáng mạnh, mặt mày tái nhạt đi và đôi mắt long lên thấy rõ, dần dần đỏ lên nơi khóe mắt…. anh tung người chạy thết nhanh mặt phải va vào bao nhiêu người đi đường, vừa chạy, anh vừa khóc, vừa lớn tiếng “Vy ơi… em đừng có làm sao nha. Vy ơi, chờ anh… chờ anh đến Vy ơi….” Những câu nói đó luôn lập đi lập lại trong miệng Nhân và run run như ngọn cây trước gió.“BỊCH!” Nhân va phải một người đàn ông to lớn, với nét mặt giận hầm hầm đang nhìn vào Nhân, còn Nhân thì té ra nằm dưới đất, do tốc độ của anh nên khi anh ngã người xuống làm anh nặng nề khó ngồi dậy ngay được. “Cái thằng khốn này” Tên đàn ông bị Nhân va phải lúc nãy hậm hực lên tiếng, đi lại gần Nhân đạp liền mấy cái vào người Nhân “Thằng khốn, vaphải ông mà không nói xin lỗi còn muốn bỏ đi thế hả!” hắn ầm ỉ cả lên, chẳng xem người đang nằm dưới ra sao, hắn cứ nói, cứ đạp cái bàn chân tocủa hắn lên người Nhân. Nhân lien tục bị đạp vào hông nên trở nên khó thở, đau nhói, nhưng anh không vì thế mà dừng lại, đang cố gắng tiếp tục đứng lên. “Cái thằng điên này, vậy mà muốn đi nữa hả” hết câu, tên to conbồi thêm một cú thật mạnh rồi bỏ đi một nước làm Nhân bị hất ngã nhoài người ra xa hơn nữa, và chiếc nhẫn văng ra khỏi hộp lăng lốc trên đường và quay quay trên mặt đường, Nhân đau khắp người, cố gắng dương tay để đón lấy chiếc nhẫn trong nước mắt… Tại bệnh viện, trước của phòng cấp cứu., Minh đang ngồi trên băng ghế, xụ mặt xuống dưới đ ...