Danh mục

Nhăn Rúm

Số trang: 27      Loại file: pdf      Dung lượng: 388.36 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 17,000 VND Tải xuống file đầy đủ (27 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tình đầu của mẹ tôi là ông Dũ, một thầy giáo làng lưu lạc vô Nam từ Ngọc Hà, nói giọng miền Tây rặt địa phương, vừa dạy học vừa kiếm thêm thu nhập bằng nghề buôn đất ruộng. Mẹ tôi tên Lang. Dũ - Lang. Hai ông bà có đứa con gái đầu lòng da đen nhẻm, được đặt tên Lãng Du. Cái tên định mệnh, Lãng Du có số di dịch tợn. Do ở làng không có trường trung học, hết lớp nhất chị được gửi từ Vàm Mương lên Vĩnh Khúc trọ học nhà cậu Thìn nơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhăn Rúmvietmessenger.com Trần Thị Ngh Nhăn Rúm1.Tình đầu của mẹ tôi là ông Dũ, một thầy giáo làng lưu lạc vô Nam từ Ngọc Hà, nói giọngmiền Tây rặt địa phương, vừa dạy học vừa kiếm thêm thu nhập bằng nghề buôn đất ruộng.Mẹ tôi tên Lang. Dũ - Lang. Hai ông bà có đứa con gái đầu lòng da đen nhẻm, được đặt tênLãng Du.Cái tên định mệnh, Lãng Du có số di dịch tợn. Do ở làng không có trường trung học, hết lớpnhất chị được gửi từ Vàm Mương lên Vĩnh Khúc trọ học nhà cậu Thìn nơi chị bị coi nhưcháu ghẻ. Được ba năm chịu không xiết bà mợ chì chiết, chị xin cha mẹ chuyển lên Sài Gònở đậu gia đình dì Ngọ, gần khu chợ Thái Bình. Giai đoạn này bà chị cùng mẹ khác cha củatôi trải qua nhiều truân chuyên bởi dì Ngọ ác không thua chi mụ Thénardier trong NhữngNgười Khốn Khổ của Victor Hugo. Bao nhiêu là tiền và quà cáp của mẹ tôi từ dưới quê gửilên cho dì, những mong chị Du được đối xử tử tế, trái lại, y như tiểu thuyết, chị Du bị coi nhưmột con đòi. Ngoài việc phải bồng nách mấy đứa con nhỏ của dì Ngọ đến chai một bên hông,chị còn kiêm thêm việc vặt trong nhà gọi là phụ tá cho bà người làm tên Tươi có cái mặtchửi cái tên vì trớ trêu là nó thường trực bí xị. Do gian trước cách gian sau một khoảng sânnhỏ lại không có nhà vệ sinh nên cả nhà 6 người, không tính bà Tươi và chị Du, đi tiểu đêmtrong một cái khạp mà sáng nào chị Du cũng phải cong lưng khuân đổ vô cầu tiêu ở nhàdưới. Cái mùi a-mô-nhắc, theo như chị nói, nó bám vô trong tóc rồi lần vô óc, nín thở vẫn xìra theo lỗ tai, có khi làm cay mắt nữa! Đã vậy còn bị ông dượng thỉnh thoảng dê một miếngchơi cho vui. Nựng bóp bậy bạ cho đỡ ghiền vậy thôi chứ thương yêu gì, cũng may chưadám vượt qua vòng lễ giáo của một người chồng rường cột, một người cha bốn con, trongđó một đứa xấp xỉ tuổi chị Du.Trong khi chị Du bôn ba phố chợ, vừa đi học vừa ở đợ, ở vườn ông Dũ làm ăn thua lỗ thiếunợ lút đầu, phải bỏ trốn, sẵn tiện bỏ luôn mẹ tôi với cái thai 4 tháng. Vụ phá thai sau đó vớisự giúp sức của môt lang băm miệt vườn đã làm mẹ tôi kiệt quệ cả hồn lẫn xác. Thảm kịchnày họ hàng chưa ai kịp biết, chị Du lại càng không, do mẹ tôi muốn bảo mật cuộc đào tẩucủa ông Dũ lâu được chừng nào hay chừng nấy, một phần cho sự an toàn của ông ta, mộtphần cho bản thân và đứa con gái nhỏ lưu lạc. Đồ đạc trong nhà bị chủ nợ xiết hết chỉ còntrơ cái chõng nơi mẹ tôi nằm rên hừ hừ chờ ngày qua.Không nhận được tiền hàng tháng từ mẹ tôi, dì Ngọ đã thực sự coi chị Du như một con ở.Lu bu vậy nên chị học dở ẹc, có cái bằng trung học đệ nhất cấp mà rớt lên rớt xuống khôngbiết mấy năm. Có lần chị giúp bà Tươi viết cái thư tuyệt mệnh để lại cho dì Ngọ trước khi bàta bỏ trốn; âm mưu bại lộ khiến cả hai bị phang một trận bằng thước bảng tóe máu đầu.Phải công nhận dì Ngọ có kiểu tra tấn dã man. Phang thước bảng từ xa chỉ là bước lungkhởi, qua giai đoạn trực khởi, dì tấn phạm nhân vào kẽ hẹp giữa hai tủ đứng chỉ vừa ngámcho một người rồi quất túi bụi bằng cán chổi lông gà. Kẻ chịu tội hết đường tẩu. Sau đó làmột bài mo-ran ngũ vị hương. Tại vậy mà có lần đi lấy 5 cái quần tây của ông dượng ở tiệmgiặt ủi, bờ chờ bợt chợt thế nào trên đường về làm tuột mất một cái, chị Du sảng hồn khôngdám về nhà. Chị chui vào một trong những cái cống xi-măng để lăn lóc chỗ công trường xâydựng, ngồi chồm hổm ở đó đến tối. Một tay khư khư 4 cái quần còn lại, một tay chị nắm cụcgạch gói kín trong lòng bàn tay, miệng lâm râm khấn xin Trời Phật biến cục gạch thành cáiquần tẹc-gan có màu xám tro kích 42, lâu lâu lại hé ra nhìn coi linh nghiệm chưa. Chị thiếpngủ với cục gạch nóng hổi trong bàn tay nhỏ xíu, cho tới khi có ông cảnh sát đến rọi đèn pin.Mấy chuyện này về sau chị kể đi kể lại cho tôi nghe hoài, mỗi lần thêm thắt một chút, nhưnglần nào cũng làm tôi mê mẩn.Ông Dũng, một công tử vườn hơi cứng tuổi hưởng gia tài 400 mẫu ruộng từ cha già là HộiĐồng Chánh mới qua đời, đang loay hoay kiếm vợ thì cảm cảnh bơ vơ của mẹ tôi, mộtngười đàn bà hãy còn nhan sắc, với ánh mắt bén mà không ác, hai bạnh cằm chữ điền đầycương nghị. Chẳng phải ông không bâng khuâng trước các cô thôn nữ môi mắt đưa đẩy,nhưng vốn có chút tây học, ông muốn cuộc hôn nhân của mình chững và có một ý nghĩanhất định; hơn nữa người đàn bà này biết đọc biết viết, đã có thời giúp chồng ăn nên làm ra,biết đối nhân xử thế, lại nghe đâu trong huyết quản còn lợn cợn chất Bắc kỳ 18 đời ôngbành tổ với gốc gác không tệ, chỉ do đời đưa đẩy về ruộng theo chồng. Vào thời điểm này,mẹ tôi được tin mật ông Dũ đã trốn ra Bắc. Vậy mới biết không phải ai đi theo cách mạngcũng đều có lý tưởng.Dũng - Lang. Rất không lâu sau khi ông Dũ biệt dạng, tôi ra đời mang tên Lãng Dung. Vẫncái kiểu nói lái, đích thị là món sở trường của mẹ tôi. Chẳng phải bà hay chữ, nhưng thấytiện dụng, khỏi mất công suy nghĩ. May mà thuận nhĩ. Thử tưởng tượng một cái tên khác,Hùng - Lang. Lung Hàng, Làng Hung, Hang Lùng. Hoặc Cường - Lang. Cang ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: