Gió heo may se lạnh, trời cao trong vắt, và lá vàng khẽ khàng cuốn theo đám gió. Em chợt mỉm cười thấy lòng bình yên lạ. Em vừa chia tay tình yêu. Mời các bạn cùng tham khảo mẫu chuyện dưới đây.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật kí chạy trốn tình yêuNhật kí chạy trốn tình yêuGió heo may se lạnh, trời cao trong vắt, và lá vàng khẽ khàng cuốn theo đámgió. Em chợt mỉm cười thấy lòng bình yên lạ. Em vừa chia tay tình yêu.1. PhốSáng nay Thu chùng chình trên phố, em chạy xe ra ngoài hít hà cho căng lồng ngựccái vị của một chớm thu. Gió heo may se lạnh, trời cao trong vắt, và lá vàng khẽkhàng cuốn theo đám gió. Em chợt mỉm cười thấy lòng bình yên lạ. Em vừa chiatay tình yêu.Mùa thu là mùa của tình yêu, sao em lại mang một khối sầu?Em sầu em rầu bởi người ta quá phũ. Em níu kéo vốn là điều không thể. Vậy chonên, em để tất cả hóa nhạt nhòa và chìm lặng trong gió một góc phố buổi chiều tà.Khi ấy, anh nói với em.- Mình chia tay nhau em nhé!Tay anh buông lơi, mắt anh thôi không còn nhìn em đắm đuối. Cả con phố dài imlặng, chỉ còn gió. Và gió cũng khẽ mơn man bên tai.- Vâng, mình chia tay.Anh đi. Em đi ngược về phía không anh. Giờ tan tầm vẫn đông đúc, nhộn nhịp.Giờ tan tầm buổi Thu chạm ngõ vẫn phả vào em hơi thở của tình yêu. Nhưng làcủa một mối tình không trọn vẹn. Thu trong em lần này đến sớm, mới chớm đã làmem đau. Tình trong em lần này đi sớm, mới chớm đã làm em quên.Dọc con phố em đi không một bóng người. Phố lạ. Em lạ. Những cảm xúc vụn vỡkhông tên cũng lạ. Chỉ mỗi mình em với khúc hát chia ly là quen thuộc, dắt díu taynhau đi trên Phố.Phố có biết em đang buồn không?Phố có biết em đang giận hờn?Phố có biết em đang tự trách?Và Phố có biết… nỗi đau này đến bao giờ em mới tự chữa lành?2. Và em…Em đã thôi khóc lóc sau một ngày dài chìm mình trên Phố. Em đến với công việccủa em, bạn bè của em, em muốn quên đi một mảnh tình vừa-mới-cũ.Em dậy sớm hơn mọi người, thấy đời hưng phấn lạ. Bỗng dưng… em nhói lòngkhi nhớ đến anh. Lúc mới yêu anh vẫn thường gọi em dậy. Lúc mới yêu anh vẫnthường chờ em trước cửa. Và lúc mới yêu có bao giờ em dậy sớm để đi cho kịpgiờ, cứ nấn ná ngủ trên giường để nghe giọng anh lèm bèm bên điện thoại.“Dậy chưa em? Sao muộn thế này vẫn còn ngủ? Dậy nhanh đi nhé, năm phút nữaanh qua!”Cũng là vì không còn ai cho em nũng nịu. Em bật cười với cái ý nghĩ của riêngmình.“À, ra là sau khi chia tay con người ta sẽ lớn!”Em dần lớn qua những tháng ngày biết yêu. Em dần lớn qua những tháng ngàybuồn sau một mối quan hệ đổ vỡ. Em đang lớn có phải không?Em cảm nhận rõ rệt được rằng: Không yêu có thể làm em buồn, nhưng không yêusẽ không thể làm cho em buồn mãi. Biết đâu đấy sự chia ly này là đúng đắn. Biếtđâu đấy một mai em thức dậy, thấy đời thảnh thơi lạ và muốn cảm ơn anh đến lạ.Chỉ vì anh đã rũ bỏ em!Em diện bộ áo xinh, trang điểm nhẹ nhàng một chút. Em mỉm cười trước gương đểchắc chắn rằng mình xinh đẹp hơn ngày thường. Em đã có đủ tự tin để ra phố, khimà quầng thâm đôi mắt được che đi, khi mà bọng mắt sưng của những đêm dàithao thức cũng được che đi. Chỉ còn đó hiện hữu một nét môi duyên và một đôimắt lúng liếng biết gợi tình.Biết đâu đấy, rồi em sẽ lại yêu giữa một ngày Thu đầy gió, tay trong tay với mộtanh chàng chẳng phải anh?Chắc chắn sẽ không phải là anh. Bởi nếu là anh, em sẽ không cần giấu yếu mềmsau khuôn mặt được tô vẽ kỹ.3. Phố.Phố rì rào điệp khúc của đêm. Em không về nhà vội lúc tan tầm. Vì em sợ đườngđông đúc, vì em sợ ngột ngạt. Em ghé quán quen, nhâm nhi một nâu nóng cho ấmlòng và tự mình khâu những mảnh cắt từ trái tim đang rỉ máu. Em chậm chạp làmcông việc ấy mỗi tuần một lần. Xong lần nào em cũng cảm thấy em ổn hơn. Thôithì… chậm mà chắc!Đêm hút gió, chỉ có lá cùng em trò chuyện. Em đi trên Phố tựa hồ lướt giữa nhữngđám mây. Em thích cảm giác mình được xoay tròn trong lá vàng rơi, được xoaycuồng quay trong những âm thanh tĩnh lặng mà chỉ buổi đêm Hà thành mới có. Rồiai đó đi sau xe em, gọi em ngập ngừng.- Này Du, sao em về muộn thế?Quay nhìn lại em mới nhận ra là anh cùng chỗ làm. Anh ấy đã đi theo em đủ lâu,ngay khi tan sở, xong lại sợ bị em phát hiện nên cứ lẳng lặng tránh mặt em. Emnhoẻn cười, một người con trai đáng yêu cứ vụng về xuất hiện trong cuộc sống củaem. Từ cả những ngày em yêu, đến những ngày em hanh hao buồn.- Em dạo phố hóng gió để đêm về ngủ ngon.- Nhưng đi phố một mình nguy hiểm lắm!Nói rồi anh ấy vẫn đi cạnh em, đi cạnh em cho đến lúc về nhà. Bất giác anh ấy hỏimột câu làm em yên lặng.- Du này, từ mai anh qua đón em đi làm nhé?Một bàn tay vụng về nắm trọn lấy tay em. Em đã nghe tim mình thổn thức. Nhưngkhông phải vì em rung động.Mà vì em sợ hãi.Sợ một mối tình nữa lại hờ hững qua vai…Sợ một người nữa đến rồi đi trong ngắn ngủi…Sợ một lần nữa em đổ vạ Thu và Phố làm mắt em ngấn nước…Nên em lắc đầu, cố nói cho rành rọt.- Không anh ạ. Bây giờ em chỉ muốn như thế này thôi.Em chào anh ấy để anh ấy ra về. Trời đêm nhiều sao và nhiều gió, em lắng nghetrong tiếng đêm có cả tiếng thở dài. Nhưng đôi mắt ấy vẫn nhìn em nồng ấm.- Anh sẽ đợi, đến khi nào em có thể.4. Và em…Em lấy lại nhịp sống thường nhật nhanh hơn em nghĩ. Không buồn bã nhiều vềanh, không chối bỏ quá khứ và mộng tưởng về tương lai với một người con traikhác.Em điềm nhiên hít thở giữa đời, em điềm nhiên đón nhận tình yêu từ Người –những người tồn tại bên cuộc sống của em rất thật chứ không phải là một-ai-đó đặcbiệt.Anh ấy vẫn đi cạnh em mỗi tối, vẫn gọi em café cuối tuần, vẫn cùng em làm việchăng say nơi công sở.Anh ấy vẫn tự nhiên nhìn em ấm áp, vẫn trách móc khi em làm lỗi việc và vẫn tỏ raquan tâm khi thấy em có chút yếu lòng.Em biết rằng khi một cách cửa khép lại, sẽ có một cánh cửa khác được mở ra. Cóchăng là mỗi người có thể tự tìm cho mình lối ra và đủ can đảm để bước qua haykhông mà thôi.Anh ấy là người con trai tốt, là người con trai có tấm lòng thành thật, và là ngườithậm chí còn hiểu rõ em hơn cả em. Chỉ là trong quá khứ anh ấy đã không chomình cơ hội và em thì quá vô tư đ ...