Gửi tặng những người yêu nhau nhưng không thể ở cạnh nhau. Nhật ký, ngày… tháng… năm…“Liệu cho đến suốt cuộc đời này, em có thể quên được anh không?”Thụy Hân lại bắt đầu với những con chữ làm lòng người ta dấy lên những xúc cảm không tên. Gần 2 năm đồng hành cùng Thụy Hân, tôi chỉ trông thấy những giọt nước mắt đau khổ của cô gái nhỏ, với những nụ cười hiền buồn bã. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký!Nhật ký!Gửi tặng những người yêu nhau nhưng không thể ở cạnh nhau.Nhật ký, ngày… tháng… năm…“Liệu cho đến suốt cuộc đời này, em có thể quên được anh không?”Thụy Hân lại bắt đầu với những con chữ làm lòng người ta dấy lên những xúc cảmkhông tên. Gần 2 năm đồng hành cùng Thụy Hân, tôi chỉ trông thấy những giọtnước mắt đau khổ của cô gái nhỏ, với những nụ cười hiền buồn bã. Dạo đầu tôicũng thắc mắc, tò mò, phần vì tôi ghét trông thấy ai khóc, phần khác vì tôi hơi bựccái cách Hân nhìn tôi rồi bắt đầu với những dòng đau khổ nhớ thương đến ngườicon trai cô yêu. Nhưng từ khi nghe ngóng được lý do từ những người bạn cũ củamình, tôi mới biết lý do thật sự cho những đớn đau đó. Và rồi thậm chí, tôi đãmong Hân có thể viết nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn những nỗi đau trong lòng cô, đểtôi gánh hộ những buồn ưu trong lòng cô.Nhưng khác với những gì tôi mong đợi, mặc cho nước mắt đã làm nhòe đi biết baocon chữ, thì Thụy Hân cũng vẫn như thế. Vẫn bắt đầu những dòng Nhật ký vớinhững con chữ đầy đớn đau. Đôi khi Hân lấy tôi ra, định viết vài dòng gì đấy,nhưng rồi lại buông bỏ cây bút xuống mà ôm mặt. Cô khóc, những giọt nước mắtcủa đắng cay và thương nhớ. Yếu đuối, mỏng manh, là một Thụy Hân khác, mà chỉcó mỗi mình tôi có thể thấy.Nhật ký, ngày… tháng… năm…Tôi đang nói chuyện với tụi bạn thì Thụy Hân tìm đến. Nhìn cô hôm nay có vẻbuồn hơn mọi khi với nụ cười hiền nở ở trên môi. Tôi biết Hân không ổn, nhưng ởđây, tôi không đóng vai trò là “người-nói”, tôi ở vai trò là “người-nghe”. Và tôi đãlàm đúng với vai trò đó, im lặng đọc những dòng chữ từ từ xuất hiện trên mặtgiấy…“Hôm nay em đọc được một Entry, có nội dung thế này: Sau mỗi cơn Mưa thật rasẽ là gì ? – Không quan trọng! Quan trọng là chỉ cần trong tim mỗi chúng ta cóNắng, để dù sau mỗi cơn Mưa có là gì, ta cũng có thể mạnh mẽ và ngoan cườngbước qua để tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình. Đã lâu lắm rồi, tuyến lệ của emchẳng còn hoạt động nữa. Vậy mà khi đọc xong, em khóc. Vì em nhớ, anh cũng đãtừng nói một câu tương tự như thế với em. Rằng là em không cần sợ những cơnMưa rào lạnh lẽo, cũng không cần lo sau mỗi cơn Mưa không phải là Nắng ấm, vìbên cạnh em luôn luôn có anh, là Nắng không bao giờ tắt của em. Anh đã từng nóithế, anh có còn nhớ? Vậy mà sao bây giờ em loay hoay giữa những cơn Mưa dài lêthê, em tìm mãi, vẫn chẳng thấy được Nắng là anh hả anh?”Đôi khi được Thụy Hân ôm trong tay với đôi mắt buồn xa xăm ngắm những hạtMưa trong veo buồn bã rơi, tôi cũng hỏi thầm ông Trời, rằng là vì sao ông cứ thíchchơi cái trò sàng lọc nỗi buồn của con người rồi thả vào trong những cơn Mưa lạnhlẽo, để nó trở thành một chất xúc tác kỳ diệu, làm con người ta rơi nước mắt mỗikhi nhớ lại những kỉ niệm nào đó gắn với những cơn Mưa. Như Thụy Hân, nhưnhững giọt nước mắt bất chợt của cô mỗi khi Mưa đến, như những kỉ niệm của côvới người con trai cô yêu, bắt đầu vào một ngày Mưa Hạ, và cũng kết thúc vào mộtngày Mưa Hạ để rồi Mưa Hạ, đã trở thành một kỷ niệm không bao giờ có thể quênđược của cô…Nhật ký, ngày… tháng… năm…Từ hôm Thụy Hân đến tìm tôi với chiếc mũi sụt sịt nước, cô bỗng lặn đi đâu mất.Tôi cứ nghĩ Hân có chuyện gì, nhưng khi tối nào cũng trông thấy cô lên giường vớiđôi mắt mệt nhoài rồi thiếp đi mà chẳng kịp suy nghĩ hay chòng chành về những gìđã qua, tôi thôi giữ nỗi bất an trong lòng. Vì ít ra, bận rộn với công việc còn hơn làđể những suy nghĩ đầy phiền muộn bủa vây lấy cô. Rồi không ngờ tối qua, khi tôichuẩn bị “lên giường” đánh một giấc thật tròn thật say thì Hân đến với nụ cườirạng rỡ. Hóa ra là cô vừa cùng chị mình đi chơi về, cô gặp được người con trainghe đâu chị cô có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên. Và mặc dù 2 chữ “cảm-tình” cóvẻ đã bị méo mó đi một chút thì đâu đó trong những câu chuyện vụn vặt của chị cô,vẫn luôn có bóng dáng chàng trai đó. Hân cười, nụ cười rạng rỡ thật, nhưng thoángthấy nét buồn hiện hữu. Chẳng biết có phải vì nụ cười của Hân lúc nào cũng buồnnhư thế, hay sự thật là… ? Dù sao thì khi trông thấy Hân cười vui vẻ như vậy, tôithấy an lòng, rất nhiều…Nhật ký, ngày… tháng… năm…Tôi được vài ngày tự do thả mình theo những thanh âm trong trẻo của Mưa mùaHạ thì Thụy Hân tìm đến, với vài dòng ngắn ngủi. Đại khái ý là cô đang dần trởthành con của 2 chữ “bận-rộn” với hàng tá những kế hoạch đang trong tình trạng“treo”, nhưng vẫn ổn, theo mọi phương diện, vì cô nhận ra nhiều thứ hay ho lắm,giản đơn lắm, mà bình yên rất nhiều. Xong xuôi đâu đấy, cô lại đi, trở về cuộcsống của cô, chen thân nhỏ bé vào cuộc đời xô bồ. Vài ngày sau, cô lại đến tìm tôi,kể về những kết quả ngoài mong đợi sau bao nhiêu ngày cô làm việc cực khổ kèmthêm vài câu chuyện đời thường. Xong, cô lại bỏ đi.Cứ thế… cứ thế… Khoảng vài ngày, Thụy Hân lại đến tìm tôi một lần, kể tôi ngherất nhiều thứ về cuộc sống của cô. Mà tuyệt nhiên, không có bóng dáng của ngườicon trai cô yêu. Chỉ có bóng ...