Tên fic: Nhật ký sao chổi Tác giả: I_Love_U_29984 Thể loại: tình cảm Rating: ko Tình trạng: đã hoàn thành Yêu thương đôi khi là buông tay ra, để bàn tay ấy nắm lấy một bàn ta khác phù hợp hơn. Cát mát lạnh dưới chân Linh,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhật ký sao chổi Nhật ký sao chổiTên fic: Nhật ký sao chổiTác giả: I_Love_U_29984Thể loại: tình cảmRating: koTình trạng: đã hoàn thànhYêu thương đôi khi là buông tay ra, để bàn tay ấy nắm lấy một bàn ta khác phù hợphơn.Cát mát lạnh dưới chân Linh, sóng vỗ rì rào và mặt biển lấp lánh ánh đèn, lunglinh, huyền ảo đến lạ. Linh đi dọc theo bờ, thỉnh thoảng dừng lại rất lâu, di di bànchân trên cát, hai mặt cười lồng trong trái tim, chút nữa nước biển sẽ giúp cô cấtgiấu bí mật này.“Rảnh không? Đi dạo?”Đi đâu?”“Tôi qua nhà cậu. 10 phút nữa!”“Không! Ở yên đó, tớ qua đón.”Nhắn tin xong, vứt điện thoại vào một góc, Linh bắt đầu thấy hối hận. Tại sao lúcnào cũng thế, người đầu tiên nó nghĩ đến và muốn đi cùng luôn là “người khác”.Linh đã tự nhủ là không làm phiền nữa, không vẩn vơ nữa, “người khác” có cuộcsống của “người khác”, nhiều việc phải lo, nhiều mối quan tâm, không phải Linh,mà dẫu có phải thì Linh cũng chỉ là một chút xíu trong cái gọi là nhiều đó, nhạtnhòa… Nhưng… Linh không kiểm soát được, như một công thức định sẵn, buồn,“người khác” và đi dạo.Với tay lấy chiếc áo khoác, Linh cố cười thật tươi khi đi về phía mẹ: “Con ra ngoàichút xíu mẹ yêu nhé!” Dạ khẽ khi mẹ dặn về sớm, Linh bước vội ra cổng, trời sese lạnh, gió bất chợt từng cơn khiến đôi vai nhỏ bé run run. Linh muốn đi bộ mộtchút, khóc một chút, yếu đuối một chút, là chính Linh một chút… trước khi “ngườikhác” đến.“Người khác” đối với Linh rất đặc biệt, nhưng cũng rất mâu thuẫn, vừa gần gũivừa xa lạ. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn dài trên má: Tại sao cậukhông từ chối? Đáng lẽ cậu phải từ chối gặp tôi chứ, cứ nhắn lại một cái tin thậtngắn gọn, cứ nói là cậu có hẹn rồi, tại sao cậu…” Ánh đèn xe khiến Linh sực tỉnh,quay mặt đi thật nhanh, gạt vội nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi quay lại cười toe.“Cậu đây rồi! Chúng ta đi nào! Xuất phát thôi!”. Hùng cho xe chạy, không cầnnói Hưng cũng biết, nơi Linh muốn đến, biển, bao la và bí ẩn, như cô bạn đangngồi sau cậu vậy.Yên lặng…Ngập ngừng…Những mẩu đối thoại ngắn…- Tối nay cậu không bận gì chứ?- Ừm!…- Trời đẹp nhỉ?- Ừm!Linh cố gắng thở thật nhẹ, cố gắng ngăn tiếng nấc nghẹn. Chỉ cách nhau một vàicen-ti-mét thôi, tại sao lại quá đỗi xa vời, không làm sao đến gần được. Đã nhiềulần Linh cho mình tự huyễn hoặc một chút, tự lừa dối bản thân một chút. Nhưng...tất cả chỉ là những khoảng lặng, những lần đối đáp ngắn ngủi. Hy vọng, chờ đợi,thất vọng, hụt hẫng, rồi lại tiếp tục hy vọng… Người ta đã đúng khi nói rằng “đừngbao giờ làm tổn thương người khác, vì nếu vết thương có lành thì cũng sẽ để lạisẹo”. Chính Linh đã đẩy Hùng ra khỏi cuộc sống của nhỏ, chính Linh làm vậy mà!“Đây sẽ là lần cuối. Mình sẽ dừng lại!”, Linh nhủ thầm, để mặc cho gió đùa giỡnvới mái tóc. Biển đây rồi, sẽ ổn thôi, kiên nhẫn, khoan dung và dạt dào tình cảm,biển sẽ giúp Linh giữ lại một ít, góc tình cảm quá lớn mà Linh dành cho Hùng.Chiếc xe chầm chậm dừng lại, tắt máy hẳn.- Cậu có chuyện gì à?- Không! Tôi làm sao mà có chuyện gì được.Linh cười, như bình thường vẫn thế.- ...- Tôi đi dạo chút xíu nhé! Cứ thấy cát là chân không ở yên một chỗ được.- Ừm!Cát mát lạnh dưới chân Linh, sóng vỗ rì rào và mặt biển lấp lánh ánh đèn, lunglinh, huyền ảo đến lạ. Linh đi dọc theo bờ, thỉnh thoảng dừng lại rất lâu, di di bànchân trên cát, hai mặt cười lồng trong trái tim, chút nữa nước biển sẽ giúp cô cấtgiấu bí mật này. Linh luôn là chính mình, trước biển...Linh với Hùng học chung từ năm lớp 10. Cái tập thể gần bốn mươi con ngườinhưng hoàn toàn xa lạ với Linh. Những ngày đầu tiên đó, Linh không thể nóichuyện với ai, con nhóc mang danh “bà chằn’’, suốt bốn năm cấp hai lặng lẽ đếnlớp và về nhà như một cái bóng. Hùng thì khác, cũng là học sinh tỉnh lẻ, nhưng vớivẻ ngoài khá nổi bật, cậu trở thành tâm điểm của hơn ba mươi đứa con gái tronglớp, tất nhiên là lúc đó trừ Linh. Trong khi đám con gái thích mê vẻ mặt bất cần vàlạnh lùng của Hùng thì Linh lại thấy ghét, ừ, là ghét, và hình như có pha chút ganhtị: “Tôi đứng đây mà, tại sao lại cứ chăm chăm vào cậu ta như thế! Phải côngbằng chút chứ!” Thế là bỗng dưng Hùng trở thành “sao chổi” đáng ghét, nhỏ phớtlờ khi cả hai gặp nhau ở nhà xe và cùng đi vào lớp, cười một cái không thể giả tạohơn khi cậu bạn mỉm cười gật đầu chào nhỏ, một hai bám trụ vị trí khi cô giáo chủnhiệm đổi chổ sang ngồi gần “sao chổi”, mặt mếu xệch khi không lay chuyển đượccô và phải ngồi vào chỗ “đáng ao ước” của những đứa con gái còn lại trong lớp.Mấy tuần đầu, im lặng, không nói, không cười, gườm gườm, liếc liếc… Sau đó,chia lãnh thổ, hiệp thương không xâm phạm đời tư, từ chối tất cả mọi sự giúp đỡ…Sau đó nữa: “Tại sao cậu lại mang sách tôi về nhà? Hả?”, “Tớ không biết, mở cặpra thì thấy ở trong đó.”, “Không lẽ nó có chân chạy vô cặp cậu à?”, “Làm sao tớbiết được! Mẩu đối thoại đầu tiên giữa Linh với Hùng, tiếp theo đó là quyết địnhkhông thèm nhìn mặt. Linh phì cười ...