Danh mục

Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 89.03 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

đau khổ khi còn là con gái. Rất sợ tốc độ và mọi loại xe (trừ xe đạp). Ko thích con gái, càng ghét con trai bởi vì trong lòng vẫn còn hình bóng của bạn trai cũ. Đẹp, lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện trừ khi được bắt chuyện. Khi là con gái: Khi là con trai: LAM THOA: Là bạn thân nhất của Diễm Anh, ko có gì về Diễm Anh mà Lam Thoa ko biết,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứ Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứTên truyện: Nhờ có anh...em đã quên hết quá khứTác giả: nhavantien123Tình trạng: đang sáng tácGiới thiệu:DIỄM ANH: Giả thành con trai bởi vì ko muốn nhớ đến quá khứ đầy tuyệt vọng,đau khổ khi còn là con gái. Rất sợ tốc độ và mọi loại xe (trừ xe đạp). Ko thích congái, càng ghét con trai bởi vì trong lòng vẫn còn hình bóng của bạn trai cũ. Đẹp,lạnh lùng, không bao giờ nói chuyện trừ khi được bắt chuyện. Khi là con gái:Khi là con trai:LAM THOA: Là bạn thân nhất của Diễm Anh, ko có gì về Diễm Anh mà LamThoa ko biết, là người đầu tiên biết Diễm Anh là con gái. Mạnh mẽ nhưng dễ mềmlòng trước Diễm Anh. Mỗi lần Diễm Anh khóc là Lam Thoa cũng ko thể cầm nổinước mắt. Luôn cho Diễm Anh những lời khuyên khi gặp vấn đề về tâm líTÂY LUÂN: Là một người không những đẹp trai mà còn vui vẻ hòa đồng, đi đếnđâu là mang nụ cười đến đó, bởi vậy cả trường coi Tây Luân là thần tượng củamình. Rất tò mò về Diễm Anh bởi cô là người duy nhất ko nở nụ cười mặc dù TâyLuân cố gắng đến mấy. Luôn tìm mọi cách tiếp cận để làm bạn với Diễm Anhnhưng sau này, cậu mới phát hiện rằng mình càng lúc càng thích Diễm Anh.CHÂU HÒA: Sau khi nghe Diễm Anh hát, Châu Hòa rất muốn biết về quá khứ củaDiễm Anh. Luôn lạnh lùng với Diễm Anh nhưng lại âm thầm bảo vệ cô. Cũng nhưTây Luân, Châu Hòa được cả trường quý mến là bởi vì cậu đẹp trai, lạnh lùng,nhưng luôn bảo vệ người mình iu quí. Bạn thân của Tây Luân, 2 người có chungmột mục đích, tìm hiểu xem Diễm Anh thật ra đã bị tổn thương như thế nào.Và còn các nhân vật khác, sẽ được nhắc tới trong truyệnChương 1: Nơi bắt đầu những câu hỏi- Diễm Anh-Chào mọi người, Tây Luân đã có mặt- Tây Luân, một trong các thần tượng đượcyêu thích nhất ở trường, giỏi thể thao, lại đẹp trai, đi đến đâu là mang lại nụ cườiđến đó. Đúng như mọi người nói, vừa mới bước vô lớp là nở nột nụ cười rạng rỡ.-A! Luân, cậu tới rồi à. Ủa? Mà Châu hòa đâu rồi? Mọi ngày cậu ấy luôn đi chungvới cậu cơ mà?-Sáng nay khi qua nhà hắn là hắn đã biến mất tăm.-Chắc trời sập quá!- Mọi người tụ tập lại chỗ của Tây Luân càng lúc càng nhiều.- Hỏi bác gái thì mới biết hắn đã đi học từ sớm. Không ngờ tên lười như hắn cũngcó ngày lại siêng như thế.Cả lớp bật cười, thật là Tây Luân có khác. Lúc nãy không khí ảm đạm, dường nhưai cũng làm việc riêng của mình. Vậy mà giờ đây lại rộn rã, mọi người cùng họp lạinói chung một chủ đề. Không sai, Tây Luân thật sự rất giống mặt trời, cậu ấy đãtiếp sức sống cho lớp. Lúc này, âm thanh được nhắc lại nhiều nhất là “Tây Luân”Giờ nhìn lại, chỉ có hai người duy nhất không bước ra khỏi ghế để cùng nhập bọn,là Lam Thoa và Diễm Anh. Lam Thoa đang nhìn Tây Luân, nhìn chăm chú, đôimắt đượm buồn, một chút gì xót xa cho chính bản thân mình. Nhưng Tây Luân lạikhông nhìn Lam Thoa mà nhìn Diễm Anh đang nằm gục xuống bàn đánh giấc. TâyLuân cảm thấy nhói trong lòng bởi vì chỉ có duy nhất một nơi là anh không thểđem tia nắng đến và đó chính là Diễm Anh.Cho dù có bắt chuyện, Diễm Anh không đáp trả. Lịch sự lắm là cũng ừ lại mộttiếng. Không bao giờ cười cho dù Tây Luân có cố gắng đến mấy nhưng Luân làmột người mạnh mẽ, anh nhất định phải làm cho Diễm Anh cười thì mới chịu.Ngay lập tức, Tây Luân tách khỏi đám đông, tiến lại bàn của Diễm Anh mặc choánh mắt của cả lớp, và Lam Thoa đang nhìn anh một cách sững sờ.-Xin chào Diễm Anh- Tây Luân đập hai tay xuống bàn, nở một nụ cười thật tươi lelói chút hi vọng là Diễm Anh sẽ đáp trả. Nhưng cô cứ nằm mãi, xem như không cótiếng của Luân làm cho anh thất vọng.-Cậu có muốn mình cho mượn vở bài tập không?- Làm ơn, khi tôi đang ngủ thì đừng lải nhải hoài như thế, điếc tai lắm đấy- DiễmAnh động đậy, lần đầu tiên cô nói dài như thế nhưng nghe chẳng lọt tai được chữnào. Cô đứng dậy, bước ra khỏi ghế,-Thật là phiền phức. Thoa à! Tớ đi đây một lát, có gì cậu nhận giùm tớ số phòngnội trú. Đừng đi theo tớ, không có gì đâu.Và Diễm Anh bước ra khỏi cửa, để lại những lời xì xầm của mọi người trong lớpvà Luân dứng ngây người ra, vẻ mặt thoáng buồn. Còn Thoa thì vẫn như thế, biếtrõ tính cách của Anh rồi nên lại thấy thương cho Tây Luân tốt bụng.-Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám nói thế với Luân chứ.-Phải đấy, tưởng mình đẹp trai là được kiêu ngạo à.- Luân à, đừng quan tâm tới con người ấy nữaDiễm Anh ngay sau khi đi khỏi là phải lắng nghe những lời nói xấu của bạn cùnglớp. Còn Luân thì vẫn đứng đấy và hi vọng Diễm Anh sẽ quay lại. Bỗng Thoa đạpghế, ngã lăn quay:-Thôi đi, các người thì biết gì chứ. Các người không thể hiểu cậu ấy đâu.Chap 2: giai điệu của quá khứ-Thôi đi, các người không hiểu cậu ấy đâuTây Luân đang cúi mặt và mọi người thì đang bàn tàn ngay lập tức quay phắt vềphía Lam Thoa mặt đỏ bừng-Hừ! Cô nghĩ mình là ai. Chúng tôi bàn tán về cậu ấy có gì là sai.-Cô cũng phải công nhận, cậu ta rất kiêu, được Tây Luân quan tâm đến thế màcòn…- Tuyết Nhi, một trong những cô gái xinh nhất trường giờ lên tiếng. TuyếtNh ...

Tài liệu được xem nhiều: