Nhớ lại và suy nghĩ - Chương 2: Đi lính
Số trang: 31
Loại file: pdf
Dung lượng: 336.69 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi được gọi lên huyện Ma-lô-ya-rô-xla-vét tỉnh Ca-lu-ga vào ngày 7-8-1915. Thế chiến thứ nhất lúc đó đương ở vào giai đoạn khốc liệt. Người ta đưa tôi vào kỵ binh, tôi rất mừng. Tôi vẫn mê binh chủng đầy lãng mạn này. Các bạn của tôi phải vào bộ binh cả và nhiều cậu muốn được như tôi lắm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ lại và suy nghĩ - Chương 2: Đi lính Nhớ lại và suy nghĩ_Phần 1Chương 2: Đi línhTôi được gọi lên huyện Ma-lô-ya-rô-xla-vét tỉnh Ca-lu-ga vào ngày 7-8-1915. Thế chiếnthứ nhất lúc đó đương ở vào giai đoạn khốc liệt.Người ta đưa tôi vào kỵ binh, tôi rất mừng. Tôi vẫn mê binh chủng đầy lãng mạn này.Các bạn của tôi phải vào bộ binh cả và nhiều cậu muốn được như tôi lắm.Sau đấy mấy tuần, tất cả những người được gọi nhập ngũ đều phải có mặt tại địa điểm tậptrung. Chúng tôi được chia về các đội, và tôi không được ở với các bạn đồng hương cùngtuổi. Xung quanh đều là người lạ và trẻ như tôi cả.Đến tối, người ta nêm chúng tôi vào các toa chở hàng và đưa đến chỗ đã định - Ca-lu-ga.Lần đầu tiên tôi cảm thấy buồn bã và cô độc. Tuổi trẻ của tôi đã hết. Tôi tự hỏi, đã sẵnsàng bước vào cuộc đời gian khổ của người lính chưa, và, nếu cần, đã có thể chiến đấuđược chưa? Cuộc sống trước đây đã tôi luyện tôi, và tôi chắc rằng, sẽ hoàn thành mộtcách vẻ vang bổn phận một người lính.Các toa chở hàng này mà mỗi toa phải nhét đến 40 người, cho nên suốt dọc đường chúngtôi phải đứng hoặc ngồi ngay trên sàn toa bẩn thỉu. Có người hát, có người bói bài, ngườithì khóc và thổ lộ tâm sự với người bên cạnh. Có người ngồi cắn chặt răng, mắt chămchăm nhìn vào một điểm cố định và ngẫm nghĩ về số phận người lính tương lai của mình.Chúng tôi đến Ca-lu-ga vào lúc ban đêm. Chúng tôi xuống xe hỏa ở một đoạn đường cụtnào đó trên sân ga hàng hóa. Rồi chỉ huy hô “Tập hợp”, “Nhìn trước... thẳng”. Chúng tôiđi ngược lối về thành phố. Có cậu nào đó hỏi viên hạ sĩ rằng, họ đưa chúng tôi đi đâu.Viên hạ sĩ, có lẽ cũng là người tốt bụng, thân mật bảo chúng tôi:- Này các cậu, đừng bao giờ hỏi cấp chỉ huy như vậy. Lính là phải lẳng lặng thi hànhmệnh lệnh, còn đưa lính đi đâu thì chỉ có chỉ huy mới biết thôi.Như để xác minh lời nó i của anh ta, từ đầu hàng, tiếng đội trưởng vang lên:- Đi trong hàng không được nói chuyện.Cô-li-a Xíp-xốp - người bạn mới của tôi - lấy cùi tay thúc vào người tôi, thì thầm:- Thấy không! Bắt đầu đời lính đấy.Đi được độ 3 giờ, tương đối mệt rồi thì chúng tôi được nghỉ một lúc. Trời đã gần sáng,mọi người buồn ngủ quá, vừa ngồi xuống đất, đã nghe tiếng ngáy khắp lượt.Nhưng mệnh lệnh lại vang lên: “Tập hợp”. Lại lên đường và sau một giờ nữa, chúng tôiđến một trại lính. Chúng tôi được đưa vào một lán gỗ và nằm ngay trên sàn. Chỉ huy bảocó thể nghỉ đến 7 giờ sáng. Ở đây đã có trên 100 người đến trước. Gió thổi vào các khehở và cửa sổ mở toang. Mặc dù “thông gió” như thế nhưng cũng không ăn thua gì, tronglán vẫn rất ngột ngạt.Sau khi ăn sáng xong, người ta tập hợp chúng tôi và tuyên bố chúng tôi hiện thuộc tiểuđoàn bộ binh dự bị 189. Ở đây sẽ thành lập trung đoàn kỵ binh dự bị 5. Từ nay cho đếnlúc phiên chế vào kỵ binh, sẽ học chiến thuật bộ binh.Họ phát cho chúng tôi súng bộ binh để tập, tiểu đội trưởng, hạ sĩ quan Sác-vô-rô-xtốp,công bố nội quy và nhiệm vụ của chúng tôi. Anh ta nghiêm khắc cảnh cáo rằng, ngoàitrường hợp cần thiết, không ai được đi đâu cả, nếu không muốn bị đưa về tiểu đoàn kỷluật. Anh ta nói nhát gừng, the thé, nói câu nào cũng nắm tay khoa theo. Trong con mắt tihí của anh, lộ ra một vẻ độc ác t ưởng chừng như chúng tôi là những kẻ thù đáng nguyềnrủa của anh ta.- Vâng, - bọn lính trả lời - Chúng tôi không mong đợi điều đó.Sau đó một thượng sĩ đi tới. Viên hạ sĩ hô “Nghiêm”.- Tôi là trung đội trường Ma-li-áp-cô, - thượng sĩ nói - tôi mong các anh hiểu rõ nhữngđiều giải thích của tiểu đội trường, và như thế là các anh sẽ phục vụ trung thành Sa hoàngvà Tổ quốc. Tôi sẽ không tha thứ những kẻ ương ngạnh đâu.Ngày đầu tiên tập đội ngũ bắt đầu. Ai nấy đều cố gắng chấp hành đúng mệnh lệnh, làmđúng động tác đội ngũ và phương pháp sử dụng vũ khí. Nhưng làm hài lòng chỉ huy đãkhông phải là dễ, thì chuyện được khen lại càng khó. Nếu có ai trong số chúng tôi làm saithì cả tiểu đội phải ở lại tập thêm. Chúng tôi về ăn cơm tối sau cùng, thức ăn đã nguộingắt.Cảm tường về ngày đầu thật khó chịu. Mong cho chóng vào ngả lưng xuống sàn và ngủmột giấc. Nhưng trái với ý muốn của chúng tôi, tiểu đội trưởng lại ra lệnh tập hợp vàtuyên bố rằng, vì ngày mai phải điểm danh ban đêm, nên tối nay phải học thuộc bài quốcca “Cầu Chúa phù hộ Sa hoàng”. Tập hát mãi đến khuya, 6 giờ sáng hôm sau đã bị dựngdậy để tập thể dục.Ngày nào cũng như ngày nào, thật là đơn điệu. Đến ngày chủ nhật đầu tiên, tưởng đãđược nghỉ ngơi, tắm rửa, nhưng người ta lại bắt chúng tôi đi dọn bãi tập và xung quanhtrại. Dọn dẹp mãi đến lúc ăn trưa. Sau giờ nghỉ thì lau súng và viết thư cho gia đình. Hạ sĩbáo trước cho biết, trong thư không được phàn nàn gì cả, vì kiểm duyệt sẽ không bỏ quacho đâu.Kéo dài như thế này mãi thật là gay go. Nhưng được cái là trước đây khi chưa vào lính,chúng tôi không được cuộc sống luôn luôn nuông chiều cho nên chỉ trong khoảng haituần lễ, phần lớn chúng tôi đã quen với kỷ luật nhà binh.Vào cuối tuần lễ học tập thứ hai, đại úy đại đội trưởng Vô-l ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ lại và suy nghĩ - Chương 2: Đi lính Nhớ lại và suy nghĩ_Phần 1Chương 2: Đi línhTôi được gọi lên huyện Ma-lô-ya-rô-xla-vét tỉnh Ca-lu-ga vào ngày 7-8-1915. Thế chiếnthứ nhất lúc đó đương ở vào giai đoạn khốc liệt.Người ta đưa tôi vào kỵ binh, tôi rất mừng. Tôi vẫn mê binh chủng đầy lãng mạn này.Các bạn của tôi phải vào bộ binh cả và nhiều cậu muốn được như tôi lắm.Sau đấy mấy tuần, tất cả những người được gọi nhập ngũ đều phải có mặt tại địa điểm tậptrung. Chúng tôi được chia về các đội, và tôi không được ở với các bạn đồng hương cùngtuổi. Xung quanh đều là người lạ và trẻ như tôi cả.Đến tối, người ta nêm chúng tôi vào các toa chở hàng và đưa đến chỗ đã định - Ca-lu-ga.Lần đầu tiên tôi cảm thấy buồn bã và cô độc. Tuổi trẻ của tôi đã hết. Tôi tự hỏi, đã sẵnsàng bước vào cuộc đời gian khổ của người lính chưa, và, nếu cần, đã có thể chiến đấuđược chưa? Cuộc sống trước đây đã tôi luyện tôi, và tôi chắc rằng, sẽ hoàn thành mộtcách vẻ vang bổn phận một người lính.Các toa chở hàng này mà mỗi toa phải nhét đến 40 người, cho nên suốt dọc đường chúngtôi phải đứng hoặc ngồi ngay trên sàn toa bẩn thỉu. Có người hát, có người bói bài, ngườithì khóc và thổ lộ tâm sự với người bên cạnh. Có người ngồi cắn chặt răng, mắt chămchăm nhìn vào một điểm cố định và ngẫm nghĩ về số phận người lính tương lai của mình.Chúng tôi đến Ca-lu-ga vào lúc ban đêm. Chúng tôi xuống xe hỏa ở một đoạn đường cụtnào đó trên sân ga hàng hóa. Rồi chỉ huy hô “Tập hợp”, “Nhìn trước... thẳng”. Chúng tôiđi ngược lối về thành phố. Có cậu nào đó hỏi viên hạ sĩ rằng, họ đưa chúng tôi đi đâu.Viên hạ sĩ, có lẽ cũng là người tốt bụng, thân mật bảo chúng tôi:- Này các cậu, đừng bao giờ hỏi cấp chỉ huy như vậy. Lính là phải lẳng lặng thi hànhmệnh lệnh, còn đưa lính đi đâu thì chỉ có chỉ huy mới biết thôi.Như để xác minh lời nó i của anh ta, từ đầu hàng, tiếng đội trưởng vang lên:- Đi trong hàng không được nói chuyện.Cô-li-a Xíp-xốp - người bạn mới của tôi - lấy cùi tay thúc vào người tôi, thì thầm:- Thấy không! Bắt đầu đời lính đấy.Đi được độ 3 giờ, tương đối mệt rồi thì chúng tôi được nghỉ một lúc. Trời đã gần sáng,mọi người buồn ngủ quá, vừa ngồi xuống đất, đã nghe tiếng ngáy khắp lượt.Nhưng mệnh lệnh lại vang lên: “Tập hợp”. Lại lên đường và sau một giờ nữa, chúng tôiđến một trại lính. Chúng tôi được đưa vào một lán gỗ và nằm ngay trên sàn. Chỉ huy bảocó thể nghỉ đến 7 giờ sáng. Ở đây đã có trên 100 người đến trước. Gió thổi vào các khehở và cửa sổ mở toang. Mặc dù “thông gió” như thế nhưng cũng không ăn thua gì, tronglán vẫn rất ngột ngạt.Sau khi ăn sáng xong, người ta tập hợp chúng tôi và tuyên bố chúng tôi hiện thuộc tiểuđoàn bộ binh dự bị 189. Ở đây sẽ thành lập trung đoàn kỵ binh dự bị 5. Từ nay cho đếnlúc phiên chế vào kỵ binh, sẽ học chiến thuật bộ binh.Họ phát cho chúng tôi súng bộ binh để tập, tiểu đội trưởng, hạ sĩ quan Sác-vô-rô-xtốp,công bố nội quy và nhiệm vụ của chúng tôi. Anh ta nghiêm khắc cảnh cáo rằng, ngoàitrường hợp cần thiết, không ai được đi đâu cả, nếu không muốn bị đưa về tiểu đoàn kỷluật. Anh ta nói nhát gừng, the thé, nói câu nào cũng nắm tay khoa theo. Trong con mắt tihí của anh, lộ ra một vẻ độc ác t ưởng chừng như chúng tôi là những kẻ thù đáng nguyềnrủa của anh ta.- Vâng, - bọn lính trả lời - Chúng tôi không mong đợi điều đó.Sau đó một thượng sĩ đi tới. Viên hạ sĩ hô “Nghiêm”.- Tôi là trung đội trường Ma-li-áp-cô, - thượng sĩ nói - tôi mong các anh hiểu rõ nhữngđiều giải thích của tiểu đội trường, và như thế là các anh sẽ phục vụ trung thành Sa hoàngvà Tổ quốc. Tôi sẽ không tha thứ những kẻ ương ngạnh đâu.Ngày đầu tiên tập đội ngũ bắt đầu. Ai nấy đều cố gắng chấp hành đúng mệnh lệnh, làmđúng động tác đội ngũ và phương pháp sử dụng vũ khí. Nhưng làm hài lòng chỉ huy đãkhông phải là dễ, thì chuyện được khen lại càng khó. Nếu có ai trong số chúng tôi làm saithì cả tiểu đội phải ở lại tập thêm. Chúng tôi về ăn cơm tối sau cùng, thức ăn đã nguộingắt.Cảm tường về ngày đầu thật khó chịu. Mong cho chóng vào ngả lưng xuống sàn và ngủmột giấc. Nhưng trái với ý muốn của chúng tôi, tiểu đội trưởng lại ra lệnh tập hợp vàtuyên bố rằng, vì ngày mai phải điểm danh ban đêm, nên tối nay phải học thuộc bài quốcca “Cầu Chúa phù hộ Sa hoàng”. Tập hát mãi đến khuya, 6 giờ sáng hôm sau đã bị dựngdậy để tập thể dục.Ngày nào cũng như ngày nào, thật là đơn điệu. Đến ngày chủ nhật đầu tiên, tưởng đãđược nghỉ ngơi, tắm rửa, nhưng người ta lại bắt chúng tôi đi dọn bãi tập và xung quanhtrại. Dọn dẹp mãi đến lúc ăn trưa. Sau giờ nghỉ thì lau súng và viết thư cho gia đình. Hạ sĩbáo trước cho biết, trong thư không được phàn nàn gì cả, vì kiểm duyệt sẽ không bỏ quacho đâu.Kéo dài như thế này mãi thật là gay go. Nhưng được cái là trước đây khi chưa vào lính,chúng tôi không được cuộc sống luôn luôn nuông chiều cho nên chỉ trong khoảng haituần lễ, phần lớn chúng tôi đã quen với kỷ luật nhà binh.Vào cuối tuần lễ học tập thứ hai, đại úy đại đội trưởng Vô-l ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
di tích lịch sử lịch sử thế giới tài liệu lịch sử kiến thức lịch sử tác phẩm Nhớ lại và suy nghĩGợi ý tài liệu liên quan:
-
BÀI GIẢNG KINH TẾ CHÍNH TRỊ MÁC - LÊNIN - TS. NGUYỄN VĂN LỊCH - 5
23 trang 188 0 0 -
Tóm tắt Khóa luận tốt nghiệp khoa Bảo tàng học: Tìm hiểu di tích đình Đỗ Lâm Thượng
11 trang 113 0 0 -
Lịch sử văn minh thế giới: Thành tựu văn minh Ả Rập
27 trang 95 1 0 -
GIÁO TRÌNH TÀI CHÍNH TIỀN TỆ - LƯU THÔNG TIỀN TỆ - THS. TRẦN ÁI KẾT - 5
24 trang 68 0 0 -
GIÁO TRÌNH CHỦ NGHĨA XÃ HỘI KHOA HỌC - TS. NGUYỄN ĐỨC BÁCH - 8
18 trang 62 0 0 -
GIÁO TRÌNH TÀI CHÍNH TIỀN TỆ - LƯU THÔNG TIỀN TỆ - THS. TRẦN ÁI KẾT - 1
24 trang 52 0 0 -
86 trang 51 0 0
-
10 trang 48 0 0
-
Nhật ký Anne Frank - Phần 11 T
6 trang 42 0 0 -
CẨM NANG NGÂN HÀNG - MBA. MẠC QUANG HUY - 4
11 trang 41 0 0