Nhớ rừng
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 124.73 KB
Lượt xem: 16
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Gặp tôi ở chợ hoa phong lan, anh Đạo kéo tôi về nhà anh. Tôi quành xe máy đi theo chiếc xe đạp điện chạy lờ rờ của anh. Loanh quanh qua một loạt đường ngang ngõ dọc nhỏ hẹp, anh Đạo dừng lại. Anh xuống xe bảo tôi: - Đến nơi rồi! Cơ ngơi của mình ở đây. Anh đẩy cánh cổng sét gỉ mở lối cho tôi phi xe vào trong sân. Anh dắt chiếc xe đạp điện vào sau. Dừng xe đạp chân chống cởi mũ bảo hiểm ra, tôi ngỡ ngàng ngó quanh. Giữa khu toàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ rừng Nhớ rừng Trọng Bảo Gặp tôi ở chợ hoa phong lan, anh Đạo kéo tôi về nhà anh. Tôi quành xe máy đi theo chiếc xe đạp điện chạy lờ rờ của anh. Loanh quanh qua một loạt đường ngang ngõ dọc nhỏ hẹp, anh Đạo dừng lại. Anh xuống xe bảo tôi: - Đến nơi rồi! Cơ ngơi của mình ở đây. Anh đẩy cánh cổng sét gỉ mở lối cho tôi phi xe vào trong sân.Anh dắt chiếc xe đạp điện vào sau. Dừng xe đạp chân chống cởi mũ bảo hiểmra, tôi ngỡ ngàng ngó quanh. Giữa khu toàn nhà tầng là một khoảnh vườn nhỏxanh mát, đủ các loại cây. Sao giữa chốn thị thành này lại có một khu vườnrộng và đẹp đến thế.Quên cả mình là khách tôi nhào ngay đến chỗ gốc cây treo lủng lẳng nhữnggiò phong lan rừng. Đang đúng mùa quế lan hương nở. Những chùm hoabuông xuống màu trắng như sữa. Mùi hương thơm ngan ngát. Anh Đạo gọi to:- Mình ơi! Có khách quý…Một người phụ nữ luống tuổi từ trong căn nhà gỗ ló ra. Tôi vội quay lại:- Chào chị! Em là…- Chiến hữu của tôi đấy!Anh Đạo nhanh nhảu. Chị chủ nhà cười cười:- Ông thì ai mà chả là chiến hữu… gặp nhau giữa chợ kéo nhau về xem hoalan, tranh luận ầm ĩ tưởng như sắp đánh nhau đến nơi rồi hỏi thì hoá ra chưa aibiết tên ai…- Nhưng thằng này là chiến hữu đặc biệt. Từng sống chết với nhau thời biêngiới đấy! - Nói đến đây anh cũng thấy ngạc nhiên. Anh bảo: - Ô… mới đấymà cũng đã hơn ba mươi năm rồi!- Thế sao hôm nay chú mới đến nhà chơi…Chị chủ nhà lại hỏi. Anh Đạo trả lời thay tôi:- Thì chiến đấu mỗi người mỗi hướng. Tôi bị thương chuyển về tuyến sau, quabao nhiêu là bệnh viện… mất liên lạc. Mấy chục năm rồi hôm nay bất ngờ gặpchú ấy ngoài chợ. Chú ấy làm việc ở ngay Hà Nội mà có biết đâu. Thôi bà đichợ kiếm cái gì cho anh em tôi liên hoan một bữa ra trò mừng ngày tái ngộ.- Được rồi ông cứ yên tâm.Nói đoạn chị quày quả xách làn đi ra cổng. Anh Đạo vào nhà tìm phích nước.Tôi và anh ngồi ngay giữa vườn cây. Anh vừa pha nước, vừa gườm gườmnhìn tôi rồi bảo:- Mày vẫn trẻ y như hồi nào…- Trẻ gì mà trẻ, ngũ tuần rồi còn gì.- Nhưng mà mày vẫn trẻ hơn tao nhiều. Tóc đã bạc sợi nào đâu. Còn tao tócbạc trắng cả rồi. Chả thế mà lúc gặp nhau ở chợ mày lại gọi tao là cụ…Tôi phá lên cười. Lúc nãy ở chợ hoa thấy một ông tóc bạc đang lúi húi chọnmua mấy mảnh phong lan vảy rồng, tôi dừng xe lại hỏi: “Loại lan này hoa nónở vào dịp nào cụ nhỉ?”. Ông ta ngẩng lên nhìn tôi rồi reo to:- Thằng Nguyên phải không?- Dạ! Sao cụ biết tên… - Tôi chưa nói hết câu thì ông ngắt lời:- Cụ kị quái gì… tao… Đạo đây!- Ơ… - Tôi ngỡ ngàng: - Anh Đạo… sao… sao…- Tao già quá chứ gì. Cũng phải, tao vốn xấu máu, tóc bạc trắng thế này nênmày không nhận ra là phải!Hai chúng tôi ôm lấy nhau. Chả thiết mua bán gì nữa, anh Đạo kéo tôi về nhàanh chơi.Chúng tôi vừa uống chè, ngắm hoa, vừa trò chuyện rôm rả. Kỷ niệm ngày mớinhập ngũ như hiện lên trong tôi tươi mới như vừa hôm qua.Ngày ấy là những năm tháng cuối cùng của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Tôinhập ngũ theo lệnh tổng động viên. Lớp sinh viên đại học năm thứ nhất chúngtôi háo hức lên đường. Miền Nam đang thắng lớn dồn dập. Những tin tứcchiến sự từ mặt trận bay về khiến chúng tôi bồn chồn, mong được tham giađội hình tiến vào Sài Gòn ngày chiến thắng. Nhưng chúng tôi chưa hoàn thànhhuấn luyện tân binh thì miền Nam đã hoàn toàn giải phóng.Niềm vui thắng trận chưa nguôi thì những khó khăn thời hậu chiến đã xuấthiện. Đó là những năm tháng khó khăn của đất nước, năm tháng gian nan củangười lính. Đơn vị chúng tôi hành quân lên Hà Giang để làm đường. Conđường 279 từ Bắc Quang xuyên rừng núi hoang sơ sang Yên Bái. Đơn vị làmlán tạm giữa rừng để mở tuyến thi công nền đường.Một hôm, tôi được giao nhiệm vụ lên tiểu đoàn nhận mắm tôm về cho nhàbếp. Khi khoác chiếc ba lô nặng chịch, hôi mù trên vai từ kho tiểu đoàn đi quanhà chỉ huy thì chợt nghe tiếng gọi:- Nguyên phải không?Tôi dừng lại nhìn vào nhà chỉ huy. Tiểu đoàn trưởng Doanh là người cùnghuyện nên nhận ra tôi. Anh dẫn một người trông vẻ lính cũ ra bảo:- Đây là Đạo. Anh ấy được biên chế về đại đội 7, cậu dẫn anh ấy về đơn vịluôn nhé!- Vâng! Anh đi luôn cùng em chứ?Thế là chúng tôi quen nhau. Anh Đạo hơn tôi bốn tuổi, nhập ngũ cũng hơn tôigần bốn năm. Anh là dân Hà Nội. Anh vừa tốt nghiệp trung cấp cầu đườngđược điều về làm nhân viên kỹ thuật tại đại đội tôi. Dọc đường về đơn vị hơnchục cây số đường rừng, mặc dù tôi từ chối nhưng anh cứ dứt khoát giành đeogiúp tôi cái ba lô mắm tôm nặng chịch. Chúng tôi thân với nhau từ đó. Hầunhư ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Kiếm được cái gì ăn như nồi sắn luộc,nắm xôi dân bản cho anh cũng gọi tôi. Bây giờ nói chuyện ăn uống thì nghe cóvẻ kỳ cục và khổ khổ thế nào ấy. Nhưng những năm tháng sau chiến tranh đểđược bữa ăn no không phải dễ đừng nói là ăn ngon. Khẩu phần mỗi bữa củangười là hai bát hạt bo bo hoặc hai nắm bánh mỳ đen luộc. Ăn xong bữa màcứ như chưa ăn. Cánh lính l ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhớ rừng Nhớ rừng Trọng Bảo Gặp tôi ở chợ hoa phong lan, anh Đạo kéo tôi về nhà anh. Tôi quành xe máy đi theo chiếc xe đạp điện chạy lờ rờ của anh. Loanh quanh qua một loạt đường ngang ngõ dọc nhỏ hẹp, anh Đạo dừng lại. Anh xuống xe bảo tôi: - Đến nơi rồi! Cơ ngơi của mình ở đây. Anh đẩy cánh cổng sét gỉ mở lối cho tôi phi xe vào trong sân.Anh dắt chiếc xe đạp điện vào sau. Dừng xe đạp chân chống cởi mũ bảo hiểmra, tôi ngỡ ngàng ngó quanh. Giữa khu toàn nhà tầng là một khoảnh vườn nhỏxanh mát, đủ các loại cây. Sao giữa chốn thị thành này lại có một khu vườnrộng và đẹp đến thế.Quên cả mình là khách tôi nhào ngay đến chỗ gốc cây treo lủng lẳng nhữnggiò phong lan rừng. Đang đúng mùa quế lan hương nở. Những chùm hoabuông xuống màu trắng như sữa. Mùi hương thơm ngan ngát. Anh Đạo gọi to:- Mình ơi! Có khách quý…Một người phụ nữ luống tuổi từ trong căn nhà gỗ ló ra. Tôi vội quay lại:- Chào chị! Em là…- Chiến hữu của tôi đấy!Anh Đạo nhanh nhảu. Chị chủ nhà cười cười:- Ông thì ai mà chả là chiến hữu… gặp nhau giữa chợ kéo nhau về xem hoalan, tranh luận ầm ĩ tưởng như sắp đánh nhau đến nơi rồi hỏi thì hoá ra chưa aibiết tên ai…- Nhưng thằng này là chiến hữu đặc biệt. Từng sống chết với nhau thời biêngiới đấy! - Nói đến đây anh cũng thấy ngạc nhiên. Anh bảo: - Ô… mới đấymà cũng đã hơn ba mươi năm rồi!- Thế sao hôm nay chú mới đến nhà chơi…Chị chủ nhà lại hỏi. Anh Đạo trả lời thay tôi:- Thì chiến đấu mỗi người mỗi hướng. Tôi bị thương chuyển về tuyến sau, quabao nhiêu là bệnh viện… mất liên lạc. Mấy chục năm rồi hôm nay bất ngờ gặpchú ấy ngoài chợ. Chú ấy làm việc ở ngay Hà Nội mà có biết đâu. Thôi bà đichợ kiếm cái gì cho anh em tôi liên hoan một bữa ra trò mừng ngày tái ngộ.- Được rồi ông cứ yên tâm.Nói đoạn chị quày quả xách làn đi ra cổng. Anh Đạo vào nhà tìm phích nước.Tôi và anh ngồi ngay giữa vườn cây. Anh vừa pha nước, vừa gườm gườmnhìn tôi rồi bảo:- Mày vẫn trẻ y như hồi nào…- Trẻ gì mà trẻ, ngũ tuần rồi còn gì.- Nhưng mà mày vẫn trẻ hơn tao nhiều. Tóc đã bạc sợi nào đâu. Còn tao tócbạc trắng cả rồi. Chả thế mà lúc gặp nhau ở chợ mày lại gọi tao là cụ…Tôi phá lên cười. Lúc nãy ở chợ hoa thấy một ông tóc bạc đang lúi húi chọnmua mấy mảnh phong lan vảy rồng, tôi dừng xe lại hỏi: “Loại lan này hoa nónở vào dịp nào cụ nhỉ?”. Ông ta ngẩng lên nhìn tôi rồi reo to:- Thằng Nguyên phải không?- Dạ! Sao cụ biết tên… - Tôi chưa nói hết câu thì ông ngắt lời:- Cụ kị quái gì… tao… Đạo đây!- Ơ… - Tôi ngỡ ngàng: - Anh Đạo… sao… sao…- Tao già quá chứ gì. Cũng phải, tao vốn xấu máu, tóc bạc trắng thế này nênmày không nhận ra là phải!Hai chúng tôi ôm lấy nhau. Chả thiết mua bán gì nữa, anh Đạo kéo tôi về nhàanh chơi.Chúng tôi vừa uống chè, ngắm hoa, vừa trò chuyện rôm rả. Kỷ niệm ngày mớinhập ngũ như hiện lên trong tôi tươi mới như vừa hôm qua.Ngày ấy là những năm tháng cuối cùng của cuộc kháng chiến chống Mỹ. Tôinhập ngũ theo lệnh tổng động viên. Lớp sinh viên đại học năm thứ nhất chúngtôi háo hức lên đường. Miền Nam đang thắng lớn dồn dập. Những tin tứcchiến sự từ mặt trận bay về khiến chúng tôi bồn chồn, mong được tham giađội hình tiến vào Sài Gòn ngày chiến thắng. Nhưng chúng tôi chưa hoàn thànhhuấn luyện tân binh thì miền Nam đã hoàn toàn giải phóng.Niềm vui thắng trận chưa nguôi thì những khó khăn thời hậu chiến đã xuấthiện. Đó là những năm tháng khó khăn của đất nước, năm tháng gian nan củangười lính. Đơn vị chúng tôi hành quân lên Hà Giang để làm đường. Conđường 279 từ Bắc Quang xuyên rừng núi hoang sơ sang Yên Bái. Đơn vị làmlán tạm giữa rừng để mở tuyến thi công nền đường.Một hôm, tôi được giao nhiệm vụ lên tiểu đoàn nhận mắm tôm về cho nhàbếp. Khi khoác chiếc ba lô nặng chịch, hôi mù trên vai từ kho tiểu đoàn đi quanhà chỉ huy thì chợt nghe tiếng gọi:- Nguyên phải không?Tôi dừng lại nhìn vào nhà chỉ huy. Tiểu đoàn trưởng Doanh là người cùnghuyện nên nhận ra tôi. Anh dẫn một người trông vẻ lính cũ ra bảo:- Đây là Đạo. Anh ấy được biên chế về đại đội 7, cậu dẫn anh ấy về đơn vịluôn nhé!- Vâng! Anh đi luôn cùng em chứ?Thế là chúng tôi quen nhau. Anh Đạo hơn tôi bốn tuổi, nhập ngũ cũng hơn tôigần bốn năm. Anh là dân Hà Nội. Anh vừa tốt nghiệp trung cấp cầu đườngđược điều về làm nhân viên kỹ thuật tại đại đội tôi. Dọc đường về đơn vị hơnchục cây số đường rừng, mặc dù tôi từ chối nhưng anh cứ dứt khoát giành đeogiúp tôi cái ba lô mắm tôm nặng chịch. Chúng tôi thân với nhau từ đó. Hầunhư ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Kiếm được cái gì ăn như nồi sắn luộc,nắm xôi dân bản cho anh cũng gọi tôi. Bây giờ nói chuyện ăn uống thì nghe cóvẻ kỳ cục và khổ khổ thế nào ấy. Nhưng những năm tháng sau chiến tranh đểđược bữa ăn no không phải dễ đừng nói là ăn ngon. Khẩu phần mỗi bữa củangười là hai bát hạt bo bo hoặc hai nắm bánh mỳ đen luộc. Ăn xong bữa màcứ như chưa ăn. Cánh lính l ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nhớ rừng Trọng Bảo tiểu thuyết Việt Nam tác phẩm lãng mạn truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sốngTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0