Người ta bảo yêu nhau lâu dần sẽ thành thói quen, và lúc ấy không gọi là tình yêu. Họ đi trên con đường mòn đã quá lâu. Để đến bây giờ lối mòn ấy cứ lùi dần lùi dần trong ký ức. Con đường mới sẽ như thế nào...? Trời ơi!!! Cậu không biết hôm ấy tớ buồn đến mức nào đâu. Tại sao cậu lại nói với tớ những câu tàn nhẫn như vậy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Như ngày xưa ấyKì 2 - Trở vềNhư ngày xưa ấy Kì 2 - Trở vềNgười ta bảo yêu nhau lâu dần sẽ thành thói quen, và lúc ấy không gọi là tìnhyêu. Họ đi trên con đường mòn đã quá lâu. Để đến bây giờ lối mòn ấy cứ lùidần lùi dần trong ký ức. Con đường mới sẽ như thế nào...?Trời ơi!!!Cậu không biết hôm ấy tớ buồn đến mức nào đâu. Tại sao cậu lại nói với tớ nhữngcâu tàn nhẫn như vậy. Tớ biết thừa là cậu không có ý đấy đâu, tớ biết thừa là tớ màđi thì cậu buồn lắm, tớ biết thừa là hôm ấy cậu cũng tức tớ lắm, nhưng cậu có thểkhông nói thế được không? Tại sao cậu cứ phải lý trí như thế làm gì, tại sao cậukhông nhường tớ một lần?...Hôm ấy trên đường từ nhà cậu về, trời đổ cơn mưa rào rền rĩ, tớ không phân biệtđược đâu là nước mắt và đâu là mưa. Trong mắt người khác cậu lạnh lùng như thếnào tớ không biết, nhưng sao hôm đó cậu lại dùng bộ ấy mặt để từ biệt mình.Cho đến tận lúc chuẩn bị ra máy bay, tớ vẫn hi vọng cậu sẽ đến. Dù là chỉ đến chửimắng tớ… ***Trên con đường nở đầy hoa tim tím. Vẫn chàng gầy gò nhưng bụi bặm, vẫn côđáng yêu nhưng mảnh mai. Chỉ có những ngôi nhà hai bên là thay đổi theo thờigian.- Ăn không? – Chàng trai chìa ra một hộp kẹo dẻo ngày xưa có người thường thíchăn. Loại nhiều đường, ngọt khé cổ và đầy calorie.- Vẫn nhớ à?- Quên sao được, ngày xưa mẹ mình làm công ty bánh kẹo, tớ toàn đến đấy chômvề cho cậu ăn mà.- Ừ. Và lần nào mình cũng ăn lấy ăn để. Cứ như sợ ai ăn mất.Họ lại im lặng. Những cánh hoa rụng ướt nước, nhàu nát dưới bước chân người điqua vô tình. Nằm im lìm.- Cậu có điện thoại kìa!- Ừ. Kệ.- Bạn gái à?- Ừ.Cô gái nghiêng đầu nhìn chàng khó hiểu, định mở miệng hỏi một câu gì đấy,nhưng sâu thẳm cô vừa muốn hỏi vừa không muốn biết đáp án.- Cậu có người yêu chưa?- Có rồi.- Người Pháp ?- Không. Việt. Anh ấy học cùng trường đại học với mình. Còn cậu? Em gái xinhtươi vừa gọi điện đấy à?- Ừ.- Không có gì để nói nữa sao?- Cậu muốn nghe gì?- Cậu thích kể gì thì mình nghe cái đấy.Chàng trai nhún vai – Mình chẳng muốn kể gì cả. Kể chuyện của cậu đi.- Thích nghe à, nghe nhá. Uhm, mà biết kể gì bây giờ. Chẳng nhẽ kể về việc...1. Tớ nhớ cậu lắm.2. Tớ nhớ cậu nhiều lắm.3. Tớ nhớ cậu nhiều lắm lắm.4. Tớ … lắm lắm lắm.Đấy, tớ kể xong rồi – Cô gái phá lên cười như nắc nẻ - À, 5. Cậu có nhớ tớ không?6. Cậu có nhớ tớ nhiều lắm không ? 7….- Ặc, thôi, toàn kể vớ kể vẩn. Tớ muốn nghe cậu kể về cuộc sống cơ mà. Cậu vẫnhay nói linh tinh y như ngày xưa.- Linh tinh đâu. Toàn nghiêm túc cả đấy. Thôi, đàng hoàng nè. ***Tớ ở cùng phòng với một bạn người Nga. Trắng không tàn nhang, cao không thô,tóc hạt dẻ có xoăn và xinh nhưng không quá rực rỡ, tóm lại là một cô gái Ngatruyền thống xinh xắn và đáng yêu. Mỗi tội bạn ấy nói tớ chẳng hiểu mấy (giọnghay nhưng nói nhanh quá, cứ ríu rít hết cả vào).Chỗ tớ ở đẹp lắm. Bordeaux mà. Nhiều nho, nhiều cá, lắm gái đẹp, nhiều trai xinh,lại có con sông Garonne trong vắt chảy hữu tình. Nhưng cái đẹp không dùng đểbán lấy tiền mua đồ ăn được. Đặc biệt hơn nữa khi Bordeaux là thành phố cảng, anninh cũng lộn xộn như Hải Phòng ở Việt Nam và mọi thứ đều trở nên đắt đỏ khimình sống ở khu trung tâm chứ không phải một làng quê hẻo lánh nào đó.Chắc cậu không biết, bước chân lên máy bay, tài sản duy nhất tớ có là 3000 euro,đủ tiền học và sống tằn tiện trong 5 tháng, tiếp đấy là tớ chờ tiền học bổng từ chínhphủ gửi sang. Nhưng đồng tiền học bổng cũng trở nên còm cõi khi công nhân Phápđình công liên miên và đồng tiền mất giá khủng khiếp. May sao tớ thuộc diện xinhọc bổng nên còn có vé trong kí túc xá. Dù giá thuê phòng cũng chẳng dễ chịu chútnào.Trước khi đi, tớ cứ nghĩ, mọi chuyện chỉ cần cố gắng là được. Chính người Phápcó câu Vouloir c’est pouvoir (muốn là được), thế mà sao để làm được như thế khóquá đi. Lên lớp học, ngồi nghe chăm chú mà lúc nào tớ cũng cảm thấy mình nhưcon ếch kêu ộp ộp, cái duy nhất tớ có thể cải thiện là học học và học nhưng… Lầnđầu tiên cầm trên tay bài tiểu luận dài có 3 trang thôi, với chi chit lỗi sai chính tảvà một điểm âm khiến tớ muốn ngất luôn tại chỗ, tớ muốn khóc tướng lên khi nghĩđến việc bị đúp lại một năm, hoặc thậm chí là 2 năm, 3 năm,… Nếu trước kia tớluôn hướng đến việc một điểm số hoàn hảo thì nay chỉ cần đủ qua đã là một hạnhphúc trào nước mắt.Nhiều lúc tớ muốn bán hết đồ đạc đi và mua vé máy bay về Việt Nam quách choxong. Áp lực cứ như cái thớt gỗ nặng trịch treo lửng lơ lên ngực tớ, có những đêmgiật mình tỉnh dậy hốt hoảng, lo sợ. Sợ không học được, nếu đúp thì biết lấy tiềnđâu mà học tiếp. Tớ sợ đủ thứ. Mọi người vẫn nghĩ đi du học tức là rất sướng, tứclà giàu có. Song ai trải qua mới biết, nhiều lúc không thể khóc nấc lên được, vì sợkhông có tiền, vì áp lực phải hoàn thành bài tập, bằng mọi giá phải học và trở về,hay đơn giản hơn thì là vì c ...