Những âm thanh ấy cứ cuốn hắn ra khỏi vòng xoáy cuộc sống, nhưng lại dìm hắn vào thế giới ảo, cho đến một ngày...Tiếng gõ bàn phím lách cách, những cú click chuột, tiếng bíp bíp âm ỉ từ các phím điện thoại, "rè rè rè" khi điện thoại có tin nhắn...từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn... **** 17 tuổi. Ba mẹ ly dị. Hắn sống với gia đình cậu mợ - họ khá giàu có nhưng không có con. Mẹ hắn gửi gắm hắn đến đây...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những âm thanh mê hoặcNhững âm thanh mê hoặcNhững âm thanh ấy cứ cuốn hắn ra khỏi vòng xoáy cuộc sống, nhưng lại dìm hắnvào thế giới ảo, cho đến một ngày...Tiếng gõ bàn phím lách cách, những cú click chuột, tiếng bíp bíp âm ỉ từ các phímđiện thoại, rè rè rè khi điện thoại có tin nhắn...từ lâu đã trở thành một phần khôngthể thiếu trong cuộc sống của hắn... ****17 tuổi. Ba mẹ ly dị. Hắn sống với gia đình cậu mợ - họ khá giàu có nhưng khôngcó con. Mẹ hắn gửi gắm hắn đến đây, có chu cấp tiền hằng tháng nhưng cậu mợkhông nhận. Nó cũng là cháu của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi cũng đâu thiếuthốn gì. Thím yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cháu chu đáo.Và quả là chu đáo thật. Cậu mợ chẳng bao giờ la rầy hắn chuyện gì, tầng 3 trongcăn nhà được cậu mợ dành trọn cho hắn, ở đó có đầy đủ tiện nghi vật chất. Và chỉcần hắn muốn mua bất cứ thứ gì, là cậu sẽ đáp ứng ngay.Cậu đi làm ăn xa suốt. Thỉnh thoảng mợ dẫn một vài người đàn ông lạ mặt về, hắncũng xem đấy là chuyện bình thường. Trong nhà này, ngoài cô giúp việc ra, có ainói chuyện với hắn lời nào khi cậu đi xa đâu. Nhưng hắn không quá sầu khổ, đauthương mà suốt ngày than trách cho thân phận của mình. Hắn có một cuộc sốngkhá đầy đủ, học trong một ngôi trường dân lập nổi tiếng mà nhiều người hằng mơước, và điều hắn thích nhất, là hắn không cô độc...Hắn có bạn. Là chiếc PC tinh thể lỏng. Là con dế đời mới nhất, xịn nhất lâu lâumới có tin nhắn của cậu gửi đến. Tất cả là quá đủ...Hắn ít bạn, nếu không nói là chẳng bao giờ muốn kết bạn với đám con nhà giàu ănchơi đua đòi. Về đến nhà là hắn ngồi trước màn hình vi tính luôn bật suốt sáng thâuđêm. Để chat. Để chơi một số trò chơi hắn thích. Để đọc báo, xem thông tin. Sốngtrong thế giới ảo này vui vẻ hơn rất nhiều so với cuộc sống thực tại ấy chứ!Đêm đen. Những dòng tin nhắn của cậu được send liên tục, điện thoại rung liêntục, tiếng gõ lách cách của bàn phím, tiếng bíp bíp từ chiếc điện thoại, tiếng clickchuột...hòa vào âm thanh của gió...nghe chẳng hợp cạ chút nào. Nhưng từ lâu, hắnđã gắn bó cuộc sống của mình vào những thanh âm ấy. Mê hoặc, cuốn hút...Chúnglà một phần của cuộc đời hắn...Hắn nghĩ chắc hắn chịu không nổi nếu một ngàynào đó phải xa rời những thanh âm này... ****Một ngày nọ. Hắn bệnh. Nếu chỉ bệnh thôi cũng chẳng có gì đáng nói, bởi dù chỉhắt hơi vài cái, hay mệt mỏi đến mức không ngồi dậy được, hắn vẫn online. Nhưnggiờ thì...Cô giúp việc! Bật máy phát điện lên giùm con đi!Máy hư rồi cậu chủ à...Và thế là hắn nằm trên giường, miên man...Nửa tỉnh nửa mơ. Trong giấc mơ, hắnnghe được một thanh âm kì lạ lắm, nghe như tiếng hát, lời ru của mẹ, nghe nhưtiếng cười trẻ thơ, nghe như những giọng nói ấm áp, trầm bổng trong một gia đìnhhạnh phúc trọn vẹn...Bất giác, tiếng gõ bàn phím đột ngột vang lên, tiếng clickchuột, tiếng bíp bíp từ bàn phím điện thoại chen vào, to dần, to dần, cuốn hắn đi,không cho hắn nghe nữa. Hắn gào thét, muốn rời bỏ những thanh âm đó, nhưngquá muộn rồi. Sức nặng của tiếng lách cách, click click, bíp bíp dìm hắn chìm dần,chìm dần...Tỉnh dậy, hắn la toáng lên, mồ hôi vã ra như tắm. Tiếng rè rè rè từ điện thoại làmhắn giật mình nhớ lại giấc mơ, nhưng giờ là thật. Trong căn phòng tối đen, mànhình điện thoại sáng lên như một ngọn lửa hy vọng. Hắn mở tin nhắn.Cậu hãy kéo rèm cửa sổ ra, và nhìn vào ngôi nhà đối diệnHắn làm theo. Đối diện là một căn phòng bên cạnh tối om - lần đầu tiên hắn quansát kĩ, bởi hắn đâu bao giờ kéo rèm để nhìn ngắm cảnh vật. Có một ngọn nến nhỏsáng rực, làm nổi bật hình ảnh một cô bé tóc xõa dài đang kéo đàn dươngcầm...Âm thanh lúc thì réo rắt, lúc lại du dương, lúc lại đột ngột, cuốn con ngườimơ đến những vùng thảo nguyên xanh thẳm, có đàn cừu, những bông hoa dại vàánh dương rực rỡ. Khi cô bé ngưng đánh đàn, hắn vẫn còn đang say...Tiếng dương cầm hay hơn những người bạn của cậu chứ? Cô bé mở rèm cửa vànhoẻn miệng cườiÝ cậu là sao?Từ lâu, tớ đã cảm thấy tò mò với tấm rèm cửa không bao giờ hé của nhà hàngxóm đối diện nhà tớ, giờ cúp điện mới có cơ hội làm quen. Không phải âm thanhcủa chiếc PC và chú dế là bạn tri kỉ của cậu còn gì?Cho mình hỏi hai câu. Thứ nhất, sao lại biết số điện thoại tớ? Thứ hai, làm saocậu lại biết quá rõ về tớ như vậy?.Câu thứ nhất không quan trọng. Còn câu thứ hai, những âm thanh ấy đã từng mêhoặc tớ, nên tớ biết. Nếu tớ nói, tớ nghe được tiếng cậu gõ bàn phím, tiếng cậubấm điện thoại vào mỗi đêm, cậu có tin không?Nói rồi cô bé cười vang, thanh âm trong trẻo hòa vào gió...Mát rượi. Bầu trời hômnay đầy sao. Từ trên lầu nhìn xuống, con đường vắng trong khu đô thị không mộtbóng người...Qua nhà tớ chơi nhé! - Cô bé cười tươi...Hắn lưỡng lự, rồi cũng qua. Không ngờ căn hộ này chỉ có một mình cô bé! Hắnngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa khi trong phòng cô bé không có PC, tivi hay bất kìthứ gì liên quan đến điện. ...