Thông tin tài liệu:
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệu trưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạm mặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũng thật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 4NHỮNG BỨC TƯỜNG BỊ PHÁ VỠ - phần 4Đã ba ngày trôi qua kể từ khi tuyên bố phá vỡ những bức tường của thầy hiệutrưởng được đưa ra. Tôi cũng đã nhức đầu mấy bữa nay khi nghĩ tới chuyện chạmmặt với ông anh họ cấp III và cô em họ cấp I. Rồi đây mọi chuyện sẽ như thế nàonhỉ? Tôi quả thật không hy vọng được gặp họ chút nào. Nhưng chuyện này cũngthật quái lạ. Hình như tôi chưa bao giờ hiểu hết về ngôi trường này. Ý tôi là tại saolại có rất nhiều người ******** chuyện sát nhập 3 cấp. Chuyện 3 cấp học chungvới nhau không phải là mới mẻ với một số trường học hiện nay, vậy thì cứ xemnhư Thiên Vũ là ngoại lệ. Theo như tôi được biết, nhờ vào cuộc bàn tán sôi nổitrong trường mấy ngày qua, tính hết toàn bộ số học sinh của 3 cấp thì có 80%không đồng ý chuyện này, 15% không có ý kiến và 5% đồng ý. Thế nhưng thầyhiệu trưởng không có vẻ gì cho thấy là đang suy nghĩ lại quyết định của mình cả.Nhìn sang bên cạnh. Cái bàn này hôm nay sao rộng một cách lạ thường. À, Vì chỉcó mình tôi ngồi thôi. Không hiểu làm thế nào mà cả Thanh Trâm cũng vắng bóngnốt từ sau cái lệnh kỳ quá của thầy hiệu trưởng. Ngay lúc mà tôi muốn nói chuyệnvới họ. Nhưng tệ nhất là tôi không biết liên lạc với cả hai người họ bằng cách nào.Nghĩ đến đó, tôi khẽ buông một tiếng thở dài.- Princess!Tôi nhìn lên. Một nhóm người chạy vào :- Không ổn rồi. Bạn mau ra đây đi.Tôi đứng dậy đi theo họ. Có mấy người đang làm việc với những bức tường. Mộtngười trong nhóm tỏ ra lo lắng :- Hình như họ định phá vỡ những bức tường thật đó. Vậy chúng ta phải làm saođây?Tôi cắn nhẹ môi mình.Tôi cũng đang rất bối rối, không kém gì họ.- Nếu như đây đã là quyết định của thấy hiệu trưởng thì tôi cũng không biết phảilàm thế nào nữa. Hãy cứ để mọi chuyện đi theo hướng của nó.Ngay khi tôi vừa dứt lời, bức tường ngã xuống. Ở bên kia cũng có rất đông ngườiđang đứng y như chúng tôi. Cả hai bên nhìn nhau trong im lặng. Lần đầu tiên,chúng tôi chạm mặt với những người cao lớn mặc đồng phục màu vàng. Họ nhìnchúng tôi bằng một vẻ mặt hết sức kiêu kì. Cũng cùng thời điểm đó, một đám họcsinh cấp 1 chạy quanh chúng tôi. Tôi nhìn ra sau, có vẻ như bức tường thứ hai cũngđã bị phá vỡ...Cuối cùng thì chuyện này cũng đã xãy ra. Tôi nghĩ bản thân mình nên đương đầuvới những rắc rối sau này hơn là cứ tiếp tục tìm cách trốn tránh nó.Ngày đầu tiên sau khi những bức tường bị phá vỡ.Tôi đi một mình trong công viên trường. Nơi này hình như thuộc địa phận cấp I thìphải. Mặc kệ nó nằm đâu. Điều quan trọng là nó yên tình để cho tôi suy nghĩ.Tôi ngồi xuống. Chỗ này thật yên lành. Khu công viên bên cấp II cũng rộng, nhưngchắc không đẹp như bên này. Tôi hít một hơi thật sâu. Lâu rồi tôi không ngồi nhưvậy một mình. Có lẽ tôi đã quen với việc có Minh Châu và Thanh Trâm bên cạnh.- Cảnh cáo mày! Không được tới đây nữa. Bây giờ nó thuộc về khu cấp III.Tôi đứng dậy nhìn quanh, và thấy một học sinh cấp III đang nắm tóc một cô nhócnhỏ xíu. Tôi đoán cô bé là học sinh lớp 1.- Dừng lại! Anh đang làm cái gì vậy?Hắn dừng lại, chuyển cái nhìn sang tôi.- Mày là học sinh cấp II à?Sự khác biệt giữa các cấp chính là màu sắc và thiết kế của các bộ đồng phục. Đồngphục cấp I màu xanh biển, cấp II màu xanh lá cây và cấp III là màu vàng. Tôi nhíumày :- Học sinh cấp nào không quan trọng. Cái đáng để quan tâm chính là biểu hiện củaanh bây giờ. Anh đang bắt nạt trẻ con à?- Liên quan gì mày?Tôi nắm tay cô bé kéo ra sau lưng mình.- Vì tôi cảm thấy như vậy là không đúng.- Mày...đồ nhiều chuyện.Tôi nhìn thấy cánh tay đó giơ lên. Theo phản xạ, tôi nhắm nghiền mắt lại. Nhưngchờ một hồi vẫn không có chuyện gì xãy ra, tôi lại mở mắt ra. Gã con trai đó đangđứng yên tại chỗ. Hắn nhìn cái gì sau lưng tôi vậy?- Ông anh đang định làm gì Princess của chúng tôi vậy?Giọng nói đó làm tôi vui mừng. Tôi quay ra sau. Minh Châu và Thanh Trâm cùngrất đông học sinh cấp II đã có mặt kịp thời.- Tụi bây...cút về chỗ của tụi bây!Minh Châu cười :- Cái đó hình như không thuộc phạm vi quyết định của anh. Phải hỏi em bé này đã.Cô nhóc lớp 1 chỉ tay vào mặt hắn :- Hãy ra khỏi khu vực cấp III.Minh Châu cười tít mắt :- Thấy chưa...bêy giờ người phải đi hình như không phải chúng tôi.Bất đắc dĩ, hắn quay mặt đi. Nhưng chừng vài bước, hắn đột ngột quay lại tấn côngtôi :- Con nhỏ láu cá!Ngay khi đó thì Thanh Trâm đã nhanh nhẹn tiến ra phía trước và vật anh ta xuốngđất. Giờ tôi đã hiểu tại sao bạn ấy lại giành được giải nhất Judo toàn quốc. Đúng làmột đại cao thủ. Thanh Trâm gằn giọng :- Đã bảo là đừng có đụng vào công chúa của chúng tôi rồi mà. Ông anh đang cố ýgây chiến với cấp II phải không?Minh Châu cúi xuống :- Cấp III là như vậy à? Thú vị lắm...hãy gởi cái này cho người đứng đầu cấp IIIgiúp tôi nhé.Minh Châu dán vào trán anh ta một mảnh giấy màu xanh lá cây có dòng chữQueen. Tôi c ...