Trước đó là quãng thời gian đầy sóng gió với gia đình chúng tôi (tôi, Khang và Nhím), đặc biệt là Khang, anh phải gồng toàn bộ gánh nặng gia đình khi ấy. Thế nhưng với tôi, không thể có khoảng thời gian và không gian nào êm đềm hơn thế trong cuộc đời của mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những buổi chiều bình yên ấy Những buổi chiều bình yên ấyTrước đó là quãng thời gian đầy sóng gió với gia đình chúng tôi (tôi, Khang vàNhím), đặc biệt là Khang, anh phải gồng toàn bộ gánh nặng gia đình khi ấy. Thếnhưng với tôi, không thể có khoảng thời gian và không gian nào êm đềm hơn thếtrong cuộc đời của mình.Mùa hè năm đó Nhím chuẩn bị vào lớp 9. Chúng tôi dọn về Th. sau khi Khang vấpmột cú lừa, gần như trắng tay trong một phi vụ làm ăn, không dính vào vòng lao lýlà may! Tôi, cách đó không lâu, một ngày, chợt phát hiện mình không còn khảnăng làm mẹ vĩnh viễn bởi một khối u hiện hữu trong cơ thể có nguy cơ chuyểnthành K. nếu không phẫu thuật sớm.Tôi suy sụp nhìn Khang đầu bù tóc rối, ánh mắt vô hồn. Bé Nhím nhìn ba mẹ vàmím môi xếp sách vở vào thùng, lấy băng keo dán kín, chờ đợi một chuyến chuyểnnhà, quyết không rơi một giọt nước mắt và không bước chân ra khỏi nhà dù bạn bènó suốt ngày gọi điện thoại rủ đi đâu đó để chia tay.Đêm trước ngày phẫu thuật, tôi chỉ nói với Khang một câu rằng biết đâu tôi khôngqua khỏi và Khang hãy gắng nuôi Nhím đến bờ đến bến, sau đó giữa chúng tôi làkhoảng không im lặng đến ghê người. Tôi không hiểu Khang nghĩ gì và tôi biếtchắc chắn rằng khi ấy, tôi không quan tâm đến điều đó nhiều lắm. Những suy nghĩtrong đầu tôi bị chẻ vụn, xáo lên, trộn xuống lộn xộn.Đêm dài như vô tận! Ánh đèn néon cùng với màu tường sơn trắng tạo thành mộtmàu chói lóa. Tôi nhắm mắt. Không nôn nao, không chờ đợi. Phía trước mặt là bứctường chắn ngang, không có con đường đi tiếp nhưng cũng không thể ngoái vềphía sau, nơi có những con đường đã đi qua nhiều gập ghềnh, xô lấn; vinh quangcũng có mà đắng cay cũng từng.Thỉnh thoảng có tiếng chuông điện thoại reo lên và giọng khàn đục của Khang trảlời ai đó, rồi mọi thứ chìm vào yên lặng khiến tôi có cảm giác tiếng máy điều hòadường như to quá, nó vang lên rồi ong ong trong đầu tôi những âm thanh hỗn tạpkhông phân biệt là của đường phố, hay tiếng sóng biển, hay tiếng gió mưa gào thét.Rồi bỗng dưng những âm thanh ấy chợt tắt ngúm và tôi như người đang chạy nướcrút, bị hụt chân, mất thăng bằng ngã chúi nhủi.Sau này, Khang nói có lúc anh thấy tôi lim dim, lơ mơ, rồi tôi nói thầm điều gì đó,rồi lại mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà không chớp và anh bỗng thấy tôi xa lạ, mộtngười nào rất khác chưa hề một lần quen biết!Sáng hôm sau, Khang tiễn tôi một đoạn ngắn trong hành lang bệnh viện, tôi khôngquay đầu lại bởi bước chân và ánh mắt tôi phải bám theo tấm áo blouse trắng trướcmặt. Mọi thứ sau đó diễn ra rất nhanh cho đến khi tôi thấy lạnh, rất lạnh, run lêntừng cơn, lập cập, tôi lập bập trả lời cô y tá những câu hỏi gì đó rồi chìm vào vôthức cho đến khi những cơn đau dồn dập thúc tôi tỉnh dậy.Những ngày sau đó, tâm trí tôi chỉ chú mục vào cơn đau và cố gắng làm mọi cáchxoa dịu nó. Tôi hoàn toàn không quan tâm Khang làm thế nào để có cho tôi nhữngchén cơm mềm, canh nóng hay Nhím ở nhà ăn gì. Mối quan tâm của tôi lúc đó chỉlà nhịp thở. Tôi tập trung vào nó, hít thở và đếm, và cảm nhận được sự huyềnnhiệm của thời gian qua từng giây, từng phút, từng giờ đồng nghĩa với cơn đau luidần từng chút một cho đến ngày tôi đi đứng bình thường và chúng tôi dọn về Th.Nơi gọi là nhà chúng tôi khi ấy là một dãy nhà cấp bốn, gồm ba phòng mà Khangký hợp đồng thuê trong thời hạn mười năm của một trung tâm thể dục thể thao saukhi anh trúng thầu quản lý sân quần vợt cũng từng thời gian ấy. Trung tâm có mộtnhà thi đấu, câu lạc bộ bóng bàn, quần vợt, võ thuật và một sân bóng đá đúng tiêuchuẩn cho những trận thi đấu cấp thành phố. Khang đem tiện nghi về cho gia đìnhchúng tôi sao cho mọi người không cảm giác đang ở nhà thuê.Bé Nhím có một phòng riêng đầy đủ mọi thứ phục vụ học tập và giải trí. Kế đó làphòng tôi và Khang, còn lại một phòng dành cho bạn bè thân thiết đến chơi, ở lại.Phòng nào Khang cũng sửa sang thật đẹp, ấm cúng, anh muốn khách đến với giađình chúng tôi được thoải mái như ở nhà họ. Khang còn chu đáo mang về hai conchó nhỏ đẹp như hai con chó bông, một con Nhím đặt tên là Lu, một con tôi đặt tênlà Rem.Phía trước nhà có cái sân rộng, Khang mua vài cây lớn về trồng tạo bóng mát,trong đó có một cây sa kê. Anh đặt bên dưới gốc cây một cái xích đu, mấy bộ bànghế thấp, thế là có ngay một nơi để anh tiếp khách và phục vụ nước giải khát chokhách chơi thể thao.Từ vị trí giám đốc một doanh nghiệp, dưới tay có vài chục nhân viên, Khang chấpnhận và vui vẻ lui về làm ông chủ hàng nước, chủ yếu có tiền cho tôi đi chợ, choNhím đi học thêm. Việc chính của anh là những cú (mà anh gọi là) “áp-phe” anhcó được từ sân quần vợt. Với một người chơi quần vợt giỏi và dễ tạo mối quan hệthì đây rõ ràng là một thuận lợi.Phía sau nhà là sân bóng đá, cỏ xanh trải dài ngút mắt, chưa bao giờ tôi đi bộ hếtmột vòng. Tôi thích ngồi hàng giờ ở đó những buổi chiều thả suy tư mình đi từmiền này đến miền khác của ký ức. Tầm năm rưỡi chiều, nắng vừa tắt, trong khichờ Nhím ...