Danh mục

Những Cánh Phù Dung - Hoàng Thu Dung

Số trang: 129      Loại file: doc      Dung lượng: 636.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 40,000 VND Tải xuống file đầy đủ (129 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiêu Dương đã thay áo xong. Cô đứng cạnh tủ, tò mò nhìn Chiêu Ly đang quẹt lên mắt các loại phấn xanh, hồng, tím, đỏ... nhìn mà rối cả mắt. Cuối cùng, chịu hết nổi, cô bắt đầu nhăn mặt:- Nhanh đi chị Ly! Gần bảy giờ rồi kìa.- Từ từ đã nhóc con. Làm gì rối dữ vậy?Nói xong, Chiêu Ly lại cầm cây chì nâu lên, tẩn mẩn kẻ mi mắt. Chiêu Dương đứng nhìn một cách bực dọc. "giờ này mà chị ấy chỉ mới vẽ được mắt. Chờ tô son xong thì chắc tới khuya....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những Cánh Phù Dung - Hoàng Thu DungChiêu Dương đã thay áo xong. Cô đứng cạnh tủ, tò mò nhìn Chiêu Ly đang quẹt lên mắt các loại phấn xanh,hồng, tím, đỏ... nhìn mà rối cả mắt. Cuối cùng, chịu hết nổi, cô bắt đầu nhăn mặt:- Nhanh đi chị Ly! Gần bảy giờ rồi kìa.- Từ từ đã nhóc con. Làm gì rối dữ vậy?Nói xong, Chiêu Ly lại cầm cây chì nâu lên, tẩn mẩn kẻ mi mắt. Chiêu Dương đứng nhìn một cách bực dọc.giờ này mà chị ấy chỉ mới vẽ được mắt. Chờ tô son xong thì chắc tới khuya. Ờ, sửa soạn cho dữ đi, rồi đếnnơi thì tháp tùng mọi người ra về.Cô thở hắt ra rồi lững thững ra khỏi phòng, và để lấp bớt khoảng thời gian chờ đợi, cô đến mở tủ lạnh ngắmnghía. Cuối cùng lôi ra mấy viên kẹo caphé cho vào miệng.Cô ngồi đung đưa chân, miệng nhai chóp chép. Chiêu Ly đưa mắt nhìn cô:- Tranh thủ ăn mọi lúc mọi nơi há. Ăn vậy bay son hết bây giờ.Chiêu Dương hỉnh mũi:- Bay thì bay, em cóc sợ. Chuyện đẹp xấu với em đâu quan trọng bằng ăn. Với lại mỏ em đã đỏ sẵn rồi,không cần son cũng được.Chiêu Ly phì cười:- Con gái lớn rồi mà chẳng biết chăm chút nhan sắc gì hết. Tối ngày cứ lo ăn hàng.Nữa, chê nữa. Mấy người trong nhà này hễ nhắc đến cô là lại bảo không biết diện, rồi còn chọc cô hay ănquà. Chiêu Dương tức mình gân cổ lên cãi:- Xấu không chết, đói mới chết. Chị có thấy ai chết vì xấu chưa? Người ta chỉ chết vì đói thôi - Im đi nhóc,làm gì la dữ vậy? Con gái gì đụng tới là rống lên cãi. 18 tuổi rồi mà không ra dáng người lớn tí nào ChiêuDương há miệng định nói nữa thì cửa phòng bật mở, rồi bà Xuân đi vào:- Con Ly xong chưa, coi chừng đến trễ đó Nhìn thấy bộ áo dài trắng của Chiêu Dương, bà cau mặt, tỏ vẻkhông bằng lòng:- Sao con lôi thôi quá vậy? Áo đầm đỏ mẹ may tuần trước đâu? Thay áo đó đi - Áo đó mặc nổ quá, conkhông thích - Không thích cũng phải mặc. Đi chơi khác, đi học khác, thay đồ ra đi - Nhưng...- Không được cãi mẹ, đừng nói nhiều nữa, thay đồ đi!Chiêu Dương phụng phịu đến mở tủ áo. Cô không dám cãi lại nhưng trong bụng thì cứ ấm ức. Mẹ đúng làđộc tài. Mẹ còn thép hơn cả bà thủ tướng Thát Chơ, chỉ toàn ra lệnh. Nhất là với cô. Nhưng với chị ChiêuMai và Chiêu Ly có bao giờ mẹ độc tài như vậy đâu Thấy bà Xuân đi ra, cô lẩm bẩm:- Mẹ lúc nào cũng bênh chị với chị Mai, còn em hở tí là la mắng. Ở nhà này ai cũng ăn hiếp em cả Chiêu Lybuông cây son xuống bàn, cười rộ lên:- Chu choa, tội nghiệp em bé quá. Bé Dương nhà này hiền quá nên bị mấy chị ăn hiếp. Thấy thương gìđâu Thấy mắt Chiêu Dương sắp đỏ đến nơi, cô vội nén nụ cười:- Thôi đừng có mít ướt. Ở nhà này mẹ cưng em nhất, nhỏ không thấy sao?- Cưng sao cứ nhè em mà rầy vậy?- Tại nhỏ con nít quá, cứ lau nhau nhí nhố, làm cái gì cũng tầm bậy, bảo sao không bị mắng. Đi chơi mà cứmặc bộ đồ đi học, không mắng sao được - Nhưng em thích như vậy Chiêu Ly tỉnh bơ:- Bởi vậy mới bị mắng - Hứ Chiêu Dương háy bà chị một cái. Cô đứng lì ở cạnh tủ, nhất định không đếnxem mình trong gương, thái độ giận dỗi của cô làm cho Chiêu Ly thêm tức cười. Cô đứng dậy thay áo rồikéo Chiêu Dương đến trước gương Chiêu Dương xụ mặt nhìn vào đấy. Trong gương hiện lên hai nàng tiên.Chiêu Ly mặc chiếc áo nhung màu huyết dụ, dài chấm gót, xẻ một đường phía trước để lộ thấp thoáng đôichân thon thả. Cổ áo hình ly rượu thật rộng. Những đường hoa văn bằng kim tuyến tương phản với màu áo,nổi đình nổi đám. Tóc được vấn cao, có hai lọn nhỏ rủ xuống. Đẹp ơi là đẹp.Áo của Chiêu Dương cũng lộng lẫy không kém, bằng hàng Musxolin, màu đỏ rực rỡ. Mẹ bảo model bây giờlà màu đỏ, trong khi cô chỉ thích màu trắng. Nhìn bông hồng viền quanh vai, Chiêu Dương tức mình muốnngắt nó ném xuống đất. Cô lặng im nhìn chị Ly choàng qua cổ mình sợi dây chuyền bạc, có đính hạt đá nhỏlấp lánh. Chiếc áo làm nổi bật màu da trắng như sữa và đôi vai mảnh dẻ của cô, Chiêu Dương lải nhải:- Em có cảm tưởng mình không mặc gì cả, nhột dễ sợ.- Tập cho quen, em lớn rồi, bỏ cách ăn mặc trẻ con đi - Gì, em mặc như vậy mà trẻ con hả? Em mà...Nhưng Chiêu Ly đã kéo cô ra cửa. Như không quan tâm đến phản ứng của đứa em bướng bỉnh. Thái độcủa cô cũng có vẻ độc đoán, cứng rắng, giống hệt bà Xuân Cả hai đến viện trao đổi văn hoá Pháp, đây làlần đầu tiên Chiêu Ly đưa Chiêu Dương đến chỗ làm việc của mình. Tối nay có chương trình văn nghệ kếthợp biểu diễn thời trang. Cô muốn Chiêu Dương hòa nhập vào thế giới sôi động của mình Chiêu Dươngnhìn xung quanh một cách tò mò, mặc dù sống ở thành phố nhưng cô ngơ ngác như con nai. Cô chẳngđược đi đâu chơi ngoài việc đến trường rồi về. Thỉnh thoảnh cùng bạn bè trốn học đi chơi, ăn quà. Nhữngchuyện đó cô giấu biến mẹ và mấy chị, nhất là mẹ. Bà nhốt cô ở nhà như người ta nuôi gà, ban ngày thảcho chơi quanh sân, đến tối phải về chuồng. Chiêu Dương tức mình vì bị xem như trẻ con. nhưng phảnkháng duy nhất của cô là khóc, chứ cô biết làm gì bây giờ?Chiêu Dương nhớ có lần cô trốn học đi Đầm Sen với nhóm bạn. Vui đến nỗi chiều xuống lúc nào cô khônghay. Đến lúc về nhà thì đã gần bảy giờ. Cả nhà náo loạn vì cô. Ba đi ra đi vô xem đ ...

Tài liệu được xem nhiều: