Cánh cửa trước mặt tự động mở ra, tôi bước vào tàu điện ngầm. Mắt bất ngờ chạm phải mái tóc rối được búi cao của một cô gái nào đó. Những cảm xúc về quê nhà, về tình đồng hương, tình bạn bè… đem đến một câu chuyện ngọt ngào và ấm áp… 1. Những ngày này, nhiều người ưa thích một tách cà phê nóng bên cạnh một chiếc máy hát, hoặc một li sữa thơm buổi tối ăn cùng bánh ngọt, dễ chịu vô cùng. Cánh cửa trước mặt tự động mở ra, tôi bước vào tàu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những lọn tóc Những lọn tócCánh cửa trước mặt tự động mở ra, tôi bước vào tàu điện ngầm. Mắt bất ngờ chạmphải mái tóc rối được búi cao của một cô gái nào đó.Những cảm xúc về quê nhà, về tình đồng hương, tình bạn bè… đem đến một câuchuyện ngọt ngào và ấm áp…1. Những ngày này, nhiều người ưa thích một tách cà phê nóng bên cạnh một chiếcmáy hát, hoặc một li sữa thơm buổi tối ăn cùng bánh ngọt, dễ chịu vô cùng. Cánhcửa trước mặt tự động mở ra, tôi bước vào tàu điện ngầm. Mắt bất ngờ chạm phảimái tóc rối được búi cao của một cô gái nào đó.Mái tóc rối ấy làm tôi bần thần nhớ đến Trâm. Tôi và cô ấy không gặp nhau đã mộtnăm rồi. Không hiểu sao thi thoảng tôi lại nhớ cô ấy như thế này nữa. Điên thật!2. Trâm ở cùng khu trọ với tôi, học chungtrường, chung khóa với tôi, chỉ khác khoathôi. Tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy lần đầutiên khi Trâm mím chặt đôi môi, cố ngănmình nức nở. Cô ấy mặc chiếc áo có ghidòng chữ Việt Nam. Ở Humburg, thànhphố nước Đức này, gặp được một ngườiViệt Nam như cô ấy thật đáng mừng. Tôinói, thấy vui vì được nói tiếng Việt vớimột ai đó nơi đất khách:- Nín đi! Khóc khó coi vậy mà cũng khóc!Vừa dùng vạt áo lau một bên má tèm lem nước mắt, cô nàng vừa cằn nhằn:- Ai khiến cậu thò mặt ra coi làm chi?Cũng từ giây phút ấy, chúng tôi trở thành bạn. Bạn thân.Trong suốt khoảng thời gian chơi và thân với nhau sau này, thi thoảng tôi lại đượcdiện kiến những kiểu đầu lạ lẫm của cô ấy. “Buồn thì cắt thôi!”. Đó là câu trả lờicủa Trâm dành cho thắc mắc của tôi, cùng với đôi mắt sưng húp như mắt của gấutrúc.Thời gian rảnh, tôi cùng cô ấy ra công viên đạp xe, đi bộ, cũng có thể là ngồixuống một gốc cây già, chọn vài chiếc lá khô thật đẹp trong đống xào xạc bêndưới. Trâm sẽ ép chúng trong một cuốn sổ thật dày để gửi về tặng bạn bè ở ViệtNam chẳng nhân dịp gì cả.3. Buổi tối ở Hamburg, Trâm bất ngờ quẳng vào hòm mail tôi kế hoạch tớiCopenhagen. Sáng hôm sau, tôi hẹn đồng hồ 6 giờ, sau đó đánh thức Trâm và haiđứa ra bến chờ tàu tới. Chúng tôi chỉ có nửa tiếng trao đổi và phân công công việcmua vé tàu, mua đồ ăn và vài thứ cần thiết. 7 giờ sáng, chúng tôi khởi hành như dựkiến.Tàu cuối cùng cũng ra tới biển và nhanh chóng chui tọt vào chiếc tàu thủy to và bựnhư một thành phố thu nhỏ. Chúng tôi được yêu cầu ra khỏi toa tàu hỏa và leo lêntrên tàu thủy bằng lối cầu thang bên cạnh. Mệnh lệnh của tiếp viên hàng khôngvang vọng rõ ràng qua loa phóng thanh.Tôi kéo tay cô ấy, men theo lối cầu thang nhỏ hẹp. Gió thổi rất mạnh. Tôi có cảmgiác cô bạn bé nhỏ và gầy còm kế bên sẽ vút bay lên bầu trời như cánh buồm trắngnếu tôi không nắm tay cô thật chặt. Đại dương trong nắng an lành và bình dị.Copenhagen là thủ đô của Đan Mạch, thành phố thậm chí còn đắt đỏ hơn cảLondon hay Paris, có các ngôi nhà với ban công treo đầy những giỏ hoa đủ màusắc. Sau khi ăn hai chiếc burger ở Yam Yam, hai đứa thò mặt vào khu phố đi bộStroget dài hơn 2km nối hai quảng trường lớn. Stroget nhắc tôi nhớ đến tuyến đi bộtrên khu phố cổ ở Hà Nội. Càng cố gắng vượt qua khó khăn khi phải học bằng thứngôn ngữ tôi chỉ hiểu bập bõm, ánh mắt kì thị của những người bạn da trắng, tôicàng nhớ Việt Nam, nhớ Hà Nội, nhớ nhà ghê gớm.Chúng tôi kiếm một quán cà phê nhỏ trên một con ngõ dẫn ra biển. Thực tế thì mọicon đường ở khu phố này đều dẫn ra biển. Mà người ta bảo, khi rời biển, chẳng nỗibuồn nào còn vướng gót chân.4. Dạo này Trâm ít buồn hơn. Kể cả những lúc dạo phố, hai đứa ngồi uống trà ởquận Kramerant hay ngồi duỗi chân trước nhà thờ St. Michael, tôi ngó sang cũngchỉ thấy Trâm cười. Một ngày cuối tuần Hamburg đầy nắng, Trâm gửi tin nhắn.Rất ngắn.- Tới đón tớ về đi! Đang đứng ở chỗ có thể nghe nhạc sống. Gần khách sạnBergstrom nơi khởi quay bộ phim chiếu trên kênh ARD ngày nào tụi mình cũngxem đó!- Luneburg. Không dưng đi tuốt ra đó làm chi vậy? Về đi. Ngồi tàu 30 phút.- Cậu không ra đón tớ ư?- Không. Bỏ đi được thì phải tự biết đường trở về chứ!Trâm tắt máy. Tôi những muốn ngồi viết nốt bài luận dang dở nhưng không tậptrung được. Với tay lấy chiếc áo khoác trên giá, tôi ra ngoài, đến đứng chờ trướccửa khu học xá của Trâm. Đợi hồi lâu chẳng thấy Trâm xuất hiện. Tôi sốt ruột, lấyđiện thoại ra bấm số cô bạn, Trâm bảo cô ấy đang đứng trước cửa nhà tôi.- Qua mà không báo trước gì cả. Mất công...- Mất công cậu tới khu học xá của trường ngồi chờ tớ í hả? He he.Bị nói trúng tim đen, tôi lặng im, lục đục đẩy cánh cửa gỗ rồi nhường đường chocô ấy bước vào nhà.- Quà cho cậu! - Trâm đưa một hộp quà nhỏ về phía tôi, đầy bất ngờ.- Nhân dịp gì?- Chia tay. Tuần sau tớ đi Angola. Tình nguyện 12 tháng.Tôi chết lặng vì ngạc nhiên....5. Mãi chìm vào kí ức, tôi không ngờ mình đã sắp về đến nhà. Con đường từ bếntàu điện ngầm về khu tôi ở được lát đá phiến to màu xám bạc. Nền trời và nền đấtbởi thế không khác nhau nhiều lắm. Tôi nhét headphone vào tai, bước rất chậm.Một dáng người quen thuộc ngồi trước cửa nhà ...