Hồi nhỏ, cạnh nhà tôi trong khu gia binh có cô bé Trang chuyên mặc đầm trắng, chân đi giày vải, tóc màu hạt dẻ lòa xòa trước trán. Không nhớ tôi hồi đó ra sao, bi lớn, nhưng hình ảnh Trang như khảm, như khắc trong óc. Bé xinh lắm. Từ đầu đến chân bé chỗ nào cũng sạch, cũng đẹp, thơm phức. Thời chiến tranh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những mảnh vỡ tình đầu Những mảnh vỡ tình đầuHồi nhỏ, cạnh nhà tôi trong khu gia binh có cô bé Trang chuyên mặc đầm trắng,chân đi giày vải, tóc màu hạt dẻ lòa xòa trước trán. Không nhớ tôi hồi đó ra sao, bilớn, nhưng hình ảnh Trang như khảm, như khắc trong óc. Bé xinh lắm. Từ đầu đếnchân bé chỗ nào cũng sạch, cũng đẹp, thơm phức.Thời chiến tranh. Đêm đêm đại bác dội về, mấy gia đình cùng chui xuống cái hầmto rộng nối thông các nhà. Người lớn mở radio nghe tin chiến sự, âu lo. Tôi vàTrang lăng xăng chạy giỡn từ đầu hầm đến cuối hầm. Mỗi khi nghe tiếng rít củađầu đạn bay trên trời Trang ôm tôi, tôi ôm Trang. Tôi rất thích cảm giác này, tronglòng mong đại bác bắn hoài.Đôi lần rủ Trang xuống biển. Biển vắng. Ngó ra xa, biển xanh um vỗ sóng ầm ầmbọt trắng xóa. Sợ, không dám tiến thêm, tôi và Trang loanh quanh đuổi theo mấycon dông bờm đỏ cháy, đuôi dài thượt, bò lổm ngổm trên cát. Bọn dông thấy ngườichạy ào xuống hang. Mình mẩy chúng như có gai, nói thiệt chúng có đứng lại tôicũng không dám bắt. Tôi cố ý chạy sau Trang để ngắm áo đầm bé bay lên tronggió. Trang chạy trên cát vàng, tóc xoăn lất phất, một tay vung vẩy, tay kia giữ tàváy cho khỏi bay trông như bà Marilyn Monroe thu nhỏ. Trang càng dang nắng dacàng ửng hồng. Tôi hay kiếm cớ bẹo đôi má phinh phính của Trang. Không bắtđược dông, Trang biểu đi xuống sát biển chút nữa bắt còng. Còng cũng khó bắt quátrời, chạy nhanh hơn dông. Nhưng cuối cùng tôi cũng bắt được một con cho bé. Bécười, nheo mắt dặn: “Anh Phong, chiều mai chúng mình lén đi nữa nhen!”.Trưa nọ tôi đi học về, nhà Trang đã dọn đi đâu mất. Có lẽ tôi và Trang quá nhỏ,không để ý người lớn quyết định làm gì. Đùng một cái không còn thấy Trang,không còn chơi chung với Trang. Buồn quá bỏ cơm.Sau này lớn tuổi, lâu lâu vẫn thấy áo đầm trắng của Trang bay trong giấc mơ.Trong mơ thấy sướng và dạt dào hơn. Tôi đặt tên đứa con gái đầu lòng là Trang vàgiành quyền mua đầm trắng cho con. Dẫn vợ con xuống biển, nhìn con gái mặcđầm trắng tung tăng trên cát, tôi sống lại những ngày thơ ấu bên bé Trang, nhữngngày người lớn thường trực nỗi lo bom rơi đạn lạc.Tình đầu giống như “đẹp” vậy, có ai định ra phải thế này thế kia đâu, nên Trang làmối tình đầu của tôi.2Năm tôi học lớp 5 Trường tiểu học Bình Nhạn, một lần dự thi “Đố vui để học” tôingồi dãy bàn bên này, dãy bàn bên kia xuất hiện cô bé xinh như bông hoa, da mịnnhư thoa phấn. Tôi ngắm cô bé quên bấm chuông trả lời. Qua buổi thi, tôi biết têncô bé là Nga.Từ đó, hôm nào đi học tôi cũng tìm cách đi ngang qua lớp của Nga, ngó coi Nga đihọc chưa. Bọn nhóc chúng tôi đã biết chọc nhau “cặp đôi”. Có đứa bị bạn bè cặpđôi, trổ quạu. Còn tôi nghe bạn cặp đôi với Nga trong lòng khoái, hãnh diện. Họckhác lớp, nhưng khi xếp hàng trên sân trường đầu tuần tôi được đứng gần Nga.Hôm Nga mặc bộ đồ lụa màu vàng, tóc thắt con rít hai bên, tóc mai vương máhồng, có đứa bạn cố ý xô tôi ngã đụng Nga một cái về nhà sung sướng mấy ngày.Nghe người lớn nói trẻ nhỏ lồ lộ hương sắc, lớn lên sẽ khổ. Khổ đâu chưa thấy, chỉthấy Nga như nàng công chúa nhỏ xinh từ hoàng cung lạc ra chốn nhân gian làmquà tặng cuộc sống. Tôi mơ hoài đám cưới của tôi và Nga, chung quanh khôngphải cha mẹ họ hàng mà toàn những thiên thần nhỏ có đôi cánh trắng. Bàn tiệc vunđầy sôcôla và nước ngọt có gas. Xong lễ cưới, tôi và Nga mọc cánh cùng bầy thiênthần bay lên bầu trời đêm đầy sao nhấp nháy. Bay mãi, bay mãi...Sau bảy lăm, ba má tôi về quê sinh sống, tôi không còn được ngắm Nga mỗi ngày,phải thiệt lâu sau mới tìm lại được niềm vui khi đi học. Mỗi khi có dịp xuống phố,tôi cứ ngó quanh quất biết đâu gặp lại Nga.Không biết Nga của tôi bây giờ là ai trong số những mệnh phụ xinh đẹp tên Ngathỉnh thoảng tôi gặp.Tình đầu giống như “đẹp” vậy, có ai định ra phải thế này thế kia đâu, nên Nga làmối tình đầu của tôi.3Nhung là con gái đầu của bà bạn cha tôi. Nhung học lớp 7 với tôi, vừa đúng cáituổi mười ba trong câu ca dao: Anh cưới em từ thuở mười ba / Năm nay em mườitám thì đà năm con.Nhung vừa ra dáng thiếu nữ, môi son má thắm. Nhung đẹp nhất đôi mắt to đen, ướtlong lanh. Nhìn đôi mắt các người đẹp quảng cáo cho Hãng viễn thông V hiện naylà tôi nhớ đôi mắt Nhung năm xưa. Nhung luôn cột tóc đuôi gà, đuôi tóc lúc lắctheo nhịp bước. Khi nói chuyện, Nhung chun chun chiếc mũi cao thon nhỏ, làn môivới đường viền sắc như một nét vẽ, dễ thương lạ lùng.Cha Nhung mất trong chiến tranh. Má con Nhung sống trong căn nhà nhỏ giữađồng. Cha tôi thường sai tôi mang quà đến nhà Nhung, tôi hào hứng đi ngay. Đicâu cá, tôi hay tìm cớ đi ngang nhà Nhung, thấy Nhung cho heo ăn, thấy Nhung cắtrau muống bó lại đem bán. Hình như một lần để “thưởng” cho mối tình si, Nhunglén lấy vở chép cho tôi bài sinh vật dài trang rưỡi, hôm sau bỏ vở lại trong cặp tôi.Chữ Nhung đẹp, đều tăm tắp. Tôi thầm so chữ của Nhung với chữ tôi giống như sosắc đẹp Nhung với cái tướng cù lần của tôi vậy. Qua năm tháng, tôi vẫn giữ vởsin ...