Truyện lấy bối cảnh ở Nhật những năm cuối của thời kì Heian (1156-1185), thể hiện cuộc xung đột, chiến tranh tranh chấp quyền lực giữa các gia tộc lớn. Tuy gia tộc Fujiwara, Minamoto, Taira là thật nhưng nhân vật và tình tiết
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những mùa hoa anh đào Những mùa hoa anh đào Truyện lấy bối cảnh ở Nhật những năm cuối của thời kì Heian (1156-1185), thểhiện cuộc xung đột, chiến tranh tranh chấp quyền lực giữa các gia tộc lớn. Tuy gia tộc Fujiwara, Minamoto, Taira là thật nhưng nhân vật và tình tiết HOÀN TOÀN HƯ CÂU. ______________________________________________ Keng... Keng..., tiếng vũ khí vun vút lao vào nhau liên hồi trong không trung.Nắng vào những ngày chuyển mùa giữa thu và đông vàng nhạt, nhảy múa theo tánlá đong đưa trong gió. Keng... Vút..., một thanh kiếm nhào lộn trong theo đường cong sắc lẹm rồi cắm phập xuống nền sân. Một cậu bé chừng mười tuổi với dáng vẻ anh tuấn, oai vệ vừa hài lòng vuốt ve thanh kiếm của mình, vừa nhếch đôi mày ngỗ ngược nhìn người bạn vừa bị mình đánh bại một cách đắc thắng. Cậu bé còn lại vẫn ngồi nguyên trên sân với hai tay chống ra sau. Trái với bạn mình, cậu bé thanh tú cười hiền hòa. Bé gái nhỏ hơn cả hai chừng vài tuổi cầm theo chiếc khăn bông trắng bước ra từ hiên nhà. Mái tóc đen tết bím lệch tôn lên gương mặt hài hòa. Đôi mắt của em lấp lánh như vì tinh tú và nụ cười tinh khôi, thuần khiết đến trong ngần.-Aki-kun thật là tài quá!_Cô bé quỳ xuống bên cậu bé bị ngã, từ đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ và yêu mến. -Này Aya! Em là em gái của anh mà sao không chăm sóc anh gì hết vậy._Cậu bé còn lại nhíu mày, hất hàm nói. -Ai bảo anh suốt ngày bắt nạt em thôi._Quay lại anh trai, cô bé lè lưỡi. Nắm lấy bàn tay be bé, xinh xinh của Aya, Aki đứng lên, vẫn nụ cười hiền hòa: -Thôi nào Shiya. Nể mặt tớ ở đây đừng bắt nạt con bé có được không? Chậm mồ hôi cho Aki, Aya mỉm cười: -Aki-kun là nhất. Hiền lành nhất. Thương em nhất. Tài giỏi nhất. -Ơ này! Nói về tài giỏi thì anh trai em giỏi hơn chứ._Shiya hếch mũi. Aya lườm anh trai mình cháy mặt rồi nói: -Anh đừng có tự kiêu. Khi nãy là Aki-kun nhường anh thôi. Anh còn kém anh ấy xa lắm. -Hừ! Cái con bé này. Chưa gì đã phản anh đi theo người ta rồi. -Thôi thôi. Chúng ta vào trong hiên uống trà đi. Tớ khát rồi.Hương thơm đậm đà từ ly trà hòa vào làn khói ấm nghi ngút lan tỏa vào không khí se se lạnh. Hai cặp bố mẹ bước ra từ sau một cánh cửa trượt, mỉm cười nhìn bọn trẻ. Cả hai người cha đều là đại thần, võ tướng. Hơn nữa, họ lại rất thân với nhau. Giữa Aki và Aya từ khi sinh ra như đã ngầm được đính ước. -Sau này Aya lớn, Aya cũng muốn được tài giỏi như Aki-kun.-Ngốc! Em là con gái. Phải dịu dàng, mềm mỏng, cho dù có yếu đuối cũng không sao vì em đã có phu quân che chở cho. -Thế... sau này Aki-kun lấy Aya nhé. Aya chỉ tin tưởng một mình Aki-kun thôi.-Nè. Tin tưởng một mình Aki-kun là ý gì? Em bảo anh trai em không đáng tin à. Thế là lại cãi...Mười năm sau....Ánh nến vàng ấm áp dịu dàng soi sáng căn phòng một đêm đầu tháng giêng. Bênnến, mực, sách và vài thứ tương tự được bày la liệt trên bàn là hai dáng người đangđộ xuân xanh. Một đang viết lên trang giấy trắng nét chữ thanh mảnh nhưng đều vàđẹp như in. Tuy vóc người nhỏ nhắn, mảnh khảnh nhưng dáng vẻ đường bệ, uynghiêm. Gương mặt hài hòa với đôi mắt lấp lánh như vì tinh tú, nét đẹp hoàn mỹnhư người bước ra từ trong tranh. Một đang khẽ khàng mài mực. Dáng người rắnrỏi, mạnh mẽ. Gương mặt thanh tú với khuôn hàm vuông nghiêm nghị và nụ cườihiền hòa không chỉ đối với công việc đang làm mà còn đối với người đang dùngmực viết chữ nữa. Cây bút được nhấc lên khỏi mặt giấy, vẻ mặt người bỗng đămchiêu:-Aki! Anh có hận em không?Một thoáng ngạc nhiên, người con trai cũng dừng tay, nhìn vào đôi mắt sâu thẳmcủa người đối diện rồi mỉm cười dịu dàng.-Sao anh lại phải hận em?-Em... em... Lẽ ra...-Là do thời cuộc cả thôi. Em không có lỗi gì cả. Aya à! Đừng tự trách mình. Hơnnữa, anh cũng là hầu cận của Shiya. Shiya và Aya là bạn thanh mai trúc mã vớianh, là những người mà ngoài cha mẹ của anh sẽ luôn tốt với anh vô điều kiện, tốtvới anh hơn bất kỳ ai khác.Không khí chùng xuống. Gió lùa vào phòng buốt lạnh. Trong đôi mắt cả hai đều cónỗi niềm riêng, nỗi niềm mà người đối phương biết rõ, nhưng không ai muốn khơilại vết thương lòng sâu hoắm đó. Họ tiếp tục công việc của mình nhưng với nhịpđộ chậm hơn và man mác buồn. Aki là người lên tiếng trước:-Người cần phải lo là em kìa._Anh đổi giọng nửa như thì thầm, nửa như thởdài._Những cô gái bình thường khác ở tuổi này đều tô son, điểm phấn, đều đangtìm cho mình một chỗ dựa vững chắc để trao gửi thân mình... Còn em phải ở đâyvới giáp, thương, đao, kiếm, với sách vở và nghiên mực. Không chỉ phải tự mìnhvượt qua khó khăn mà còn phải tạo nên kỳ tích cho xứng với cái tên MinamotoShiya.Không chút cảm xúc, Aya ngư ...