Danh mục

Những ngày xưa trong mưa

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 290.15 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phi trường rộng thênh thang và náo nhiệt. Huy một mình kéo lê chiếc va li dưới sàn. “Trời hôm nay xanh thế!” - hắn nhủ thầm rồi mỉm cười đắc chí về cái sự “sến” của mình. Huy bắt vội chiếc taxi rồi gửi mảnh giấy nhàu nát có ghi địa chỉ nhà đến bác tài xế. Không quá khó để ông có thể nhận ra rằng địa chỉ này mình đã từng đi qua vài lần
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Những ngày xưa trong mưaNhững ngày xưa trong mưaPhi trường rộng thênh thang và náo nhiệt. Huy một mình kéo lê chiếc va lidưới sàn. “Trời hôm nay xanh thế!” - hắn nhủ thầm rồi mỉm cười đắc chí vềcái sự “sến” của mình.Huy bắt vội chiếc taxi rồi gửi mảnh giấy nhàu nát có ghi địa chỉ nhà đến bác tài xế.Không quá khó để ông có thể nhận ra rằng địa chỉ này mình đã từng đi qua vài lần.Riêng đối với Huy, hắn chẳng nhớ gì đường sá Sài Gòn, huống hồ ba mẹ hắn vừachuyển sang khu chung cư mới cách đây vài năm. Hầu như tất cả đều xa lạ khi hắntình cờ bắt gặp những con đường đông đúc người qua lại mà xe bon bon chạy qua.Xe chạy chậm dần.“Lại kẹt xe!” - hắn lầm bầm chửi thầm rồi đút tai phone nhún nhảy theo bài I’msorry. Từ bên kia đường, có một cô bé xinh xắn đi ngang qua. Nàng để tóc dàingang vai, chiếc áo sơ mi trắng ủi vội còn in vài vết nhăn và chiếc quần jeans đengiản dị. “Thật hậu đậu như ai kia!”, hắn bỗng thấy chột dạ. Xe tiếp tục đi, hắnnhanh chóng chọn bài “Tìm lại” rồi cười một mình. Chắc chắn hắn về đây còn vìmột lí do khác…Huy đứng trước ngõ vào khu chung cư. Con đường ngoằn ngoèo đến nhà quả thậtkhiến chàng trai 17 tuổi trông có vẻ xù xì gai góc này nản chí. Hắn rút chiếc iphonetừ trong túi ra, nhẹ nhàng giang tay hít thở không khí ở “quê” chưa được bao lâuthì bỗng dưng thấy bàn tay mình trống không đến lạnh toát. Một kẻ lạ mặt chạysượt qua đánh vào vai hắn một cái đau điếng. Nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩthảnh thơi trong đầu mình, Huy chỉ kịp hét lên “Á, cướp” rồi cố dốc hết sức đuổitheo dù biết khoảng cách khá… vô vọng. Bỗng dưng hắn cảm nhật có một ai đóđang từ xa chạy theo hắn. Cô gái lao người về phía trước như một mũi tên. Chẳngmấy chốc cô đã đuổi kịp tên cướp, ngáng chân hắn ngã rồi nhanh chóng “thu hồi”lại chiếc điện thoại:-Của cậu này. Lần sau cẩn thận nhé!.Huy thở phào kiệt sức… do chạy. Hắn vừa định ngước mặt lên cảm ơn thì bỗngthấy tim mình như ngừng đập. Hắn bối rối chỉ tay vào mặt cô gái:-Chị… chị…Người đối diện với Huy cũng ngạc nhiên không kém. Cô bạn nhanh chóng xóa bỏphút “đứng hình” ngượng nghịu bằng nụ cười tươi rói trên môi:-Em về rồi à? Sao không báo chị biết?-Giới thiệu với em, đây là Thiện – bạn thân của chị. Hạ Anh vẫn tiếp tục dùng“chiêu” nụ cười để đón tiếp “người quen”.Huy mỉm cười lạnh lùng. Dù sao thì, đối với hắn, việc quan trọng bây giờ làngồi… ngắm Hạ Anh – “tri kỉ” với hắn hồi còn nhỏ từ lúc hắn mới “chân ướt chânráo” cùng với ba mẹ chuyển lên Sài Gòn sinh sống. Tuy nhiên, vẫn là phép “lịchsự”, hắn nhanh chóng đổi sang “thần sắc” thánh thiện khi bắt gặp những tia nhìn từThiện đang chiếu thẳng vào mình:-Chào anh. Em là Huy – em trai “đặc biệt” của chị Hạ Anh mới từ Anh về nước.-Ồ, chào em. Thiện đáp gọn lỏn.Không khí đang yên ổn bỗng dưng căng thẳng đến mức ngột ngạt, câu đùa “Emnày!” của Hạ Anh nhanh chóng được thốt ra. Thế nhưng, dường như mọi thứ lạikhông được suôn sẻ cho lắm. Hạ Anh vẫn cố “cứu vãn”:-Hay là tụi mình đi đâu chơi nhé! Hè này em mới có dịp về đây mà.Em còn nhớ gìSài Gòn không Huy? Có lẽ em đi từ hồi còn nhỏ xíu, để chị…-Thôi, hai người đi đi. Đến giờ mình đi học thêm Anh Văn rồi! Thiện cắt lời.Không kịp để cho Hạ Anh nói gì, Thiện cười nhẹ rồi chào tạm biệt cô lẫn Huy ravề. Nhận ra gương mặt Thiện thoáng buồn nhưng Hạ Anh chưa kịp nói gì thì Huyđã nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ đang len lỏi trong người cô:-Này chị, giờ mình đi đâu đây?-Ừm, để chị nghĩ xem…-Hay là mình đến chỗ này thử xem.Như chợt nhớ ra điều gì, mặt Huy sáng bừng lên. Hắn cười khoái chí rồi kéo tayHạ Anh lên chiếc xe máy rồi rồ ga trên đường với tốc độ khiếp đảm. Chuyện! Hắnđã từng “học lỏm” học chạy xe máy từ cậu bạn ở bên Anh trong một lần về quê cậuta chơi. Mặc dù biết rõ mình đang “phạm pháp” (chưa đủ 18 tuổi) nhưng Huy vẫnmặc sức những lời từ khuyên nhủ cho đến… la hét của Hạ Anh.Hạ Anh không dấu nổi vẻ bất ngờ khi đứng trước cửa tiệm… KFC. “Thì ra đây là“ước-mơ-thầm-kín” của cậu em trai “kết nghĩa” nhỏ hơn mình một tuổi đây sao?”Thấy Hạ Anh bỗng dưng cười to, Huy bất giác nhìn cô:-Có chuyện gì mà chị cười?-Thế năm xưa ai nói với chị là “nơi này chỉ có mấy đứa con nít mới vô!” thôi hả?-Chuyện xưa xửa mà chị cũng nhớ được sao? Em phục chị sát đất luôn đó! Huy vờgiơ tay nắm đấm lên mặt Hạ Anh.Tiệm KFC quen thuộc mà “ngày xưa hai đứa đã từng đến” giờ đã thay đổi nhiều.Đối với Huy, đó là cả một cuộc “cải cách” tuy chưa xuất sắc nhưng cũng rất đánghoan nghênh. Bởi tiệm không giống các tiệm thông thường mà như một công viênDisneyland thu nhỏ với hàng loạt hình ngộ nghĩnh dễ thương được treo và dán đầytường.Hạ Anh mỉm cười:-Vẫn là em Huy của chị ngày xưa nhỉ? Vẫn thích Mickey và Mimi. Cô thở dài. Cóđiều giờ đây em trông lớn và sành điệu quá, bà chị già cằn cỗi này sao địch nổi vớiem đây?-Đó là do em vẫn còn ngây thơ nên thích chúng thôi. Huy lườm rồi ...

Tài liệu được xem nhiều: