Danh mục

NHỮNG VIÊN CUỘI NHIỀU MÀU

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 183.04 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cả đời mình, mỗi cây chuối chỉ cho một buồng quả, và khi buồng quả ấy bị cắt, nó sẽ chết. Đó là quy luật phát triển tự nhiên của loại cây này. Tôi biết thế nhưng vẫn ít nhiều ngỡ ngàng khi nhìn những cây chuối xanh tươi đầy nhựa sống hăm hở trổ hoa, nghĩa là hăm hở vươn tới cái chết. Hơn thế, tôi cũng buồn cả khi chúng ta, con người, chúng ta giận dữ, khó chịu nếu có cây nào trong số những cây chuối hiền lành mềm yếu ấy không chịu chết hoặc không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHỮNG VIÊN CUỘI NHIỀU MÀU NHỮNG VIÊN CUỘI NHIỀU MÀUCả đời mình, mỗi cây chuối chỉ cho một buồng quả, và khi buồng quả ấy bị cắt, nósẽ chết. Đó là quy luật phát triển tự nhiên của loại cây này.Tôi biết thế nhưng vẫn ít nhiều ngỡ ngàng khi nhìn những cây chuối xanh tươi đầynhựa sống hăm hở trổ hoa, nghĩa là hăm hở vươn tới cái chết. Hơn thế, tôi cũngbuồn cả khi chúng ta, con người, chúng ta giận dữ, khó chịu nếu có cây nào trongsố những cây chuối hiền lành mềm yếu ấy không chịu chết hoặc không muốn chếtvì chúng ta.ĐavítTừ một tảng đá lớn ngẫu nhiên có ở sân nhà thờ Đômơ, thành phố Flôrenxơ, trongbốn năm Mikêlăngiơ đã làm nên bức tượng Đavít tuyệt đẹp.Làm thế nào? Thật đơn giản: nhà điêu khắc thiên tài lấy chiếc đục sắt bình thường,chiếc búa cũng bình thường, và rồi hết ngày này sang ngày khác, hết mẩu này đếnmẩu khác, ông bóc đi các chỗ thừa, để lộ dần dần, có thể lúc đầu là vầng trán, đôimắt, đôi tay, rồi đến thân người, đôi chân... chi đến một hôm, không còn gì nữangoài một chàng trai bằng đá, cao hơn năm mét, với các đường nét hài hòa, khỏemạnh và có ma lực hấp dẫn đủ biến tác giả của nó, một thanh niên hai mươi tư tuổimới vào nghề, thành một trong ba người khổng lồ của nghệ thuật Ý thời PhụcHưng.Thật khó tin rằng từ một tảng đá thô và xấu xí có thể làm nên một bức tượng vĩ đạinhư thế. Cũng thật khó tin một cơ thể sống, hoàn hảo, khỏe mạnh như Đavít đã bịgiam trong tảng đá kia hàng triệu hay thậm chí hàng chục triệu năm trước khi đượcMikêlăngiơ đến giải thoát đưa về với cuộc sống.Trái đất có nhiều, rất nhiều núi đá, nghĩa là trái đất còn nhiều, rất nhiều nhữngĐavít bị giam cầm, ngột ngạt. Và đang chờ người đến giải phóng.Ai sẽ làm điều đó?Môna LizaVề nụ cười bí hiểm của nàng Môna Liza trong tranh Lêôna đơ Vanhxi đã có hàngđống sách được viết. Suốt bốn, năm thế kỷ nay biết bao giấy mực, công sức và thờigian đã phí tổn vì nó.Có người nói: Nàng đang cười những cái yếu, cái không hoàn thiện của loài người.Nếu quả đúng nàng đang cười chúng ta, thì theo tôi, cái đáng cười hơn cả là giữacuộc sống sôi động, bừa bộn những việc lớn và cấp thiết đang chờ làm, thế mà suốtbốn, năm trăm năm nay chúng ta đã để hao tổn chừng ấy giấy mực, chừng ấy côngsức và chừng ấy thời gian cho nụ một cười, hay chính xác hơn, nửa nụ cười. Mà lạitrên tranh vẽ.A Phòng cungSuốt mấy chục năm Tần Thủy Hoàng bắt bảy mươi vạn người Trung Hoa dựngmột lâu đài bằng gỗ khổng lồ ở Hàm Dương bên bờ sông Vị, gọi là A Phòng Cung.Một công tình kiến trúc thuộc loại có một không hai thời cổ đại - chỉ riêng tầngtrên của nó đã có thể chứa được mười vạn người.Thật vĩ đại! Thật nặng nề! - cái nặng của sự sáng tạo.Sau này, khi đánh đổ nhà Tần, Hạng Vũ cho phóng lửa đốt cháy toàn bộ A PhòngCung. Theo sử ký Tư Mã Thiên, phải mất ba tháng mới cháy hết.Thật ghê gớm! Thật nặng nề! - cái nặng của sự hủy diệt.Và hai cái nặng ấy treo ở hai đầu chiếc đòn gánh đè lên vai bảy mươi vạn người đãdựng nên A Phòng Cung, những người không được sử dụng và cũng không phónglửa đốt nó.Món quà tặng mẹ Không biết bao giờ và ở đâu, nhưng có người đã kể tôi nghe một câu chuyện thếnày:Một thanh niên đến hỏi mua quả gì đấy ở bà bán hàng nọ. Bà kia, khi thấy bảo muacho mẹ, liền chọn cho anh ta một quả to nhất, ngon nhất và nói:- Từ sáng đến giờ biết bao người mua hàng của tôi, nhưng anh là người đầu tiênhỏi mua cho mẹ. Vì lòng tốt của anh và vì người mẹ đã sinh ra anh, tôi xin biếuanh quả này.Bây giờ, bất chợt nhớ đến câu chuyện trên, tôi đi lại một bà bán dừa, bảo bà tachọn cho tôi một quả thật ngon, nhắc to hai lần để mang về Diễn Châu tặng mẹ.Bà bán dừa ngước nhìn lên, suy nghĩ một lát rồi thản nhiên bảo tôi:- Thế thì anh phải tự chọn lấy. Và cũng không nên quá nhiều lời như thế về mónquà anh mua tặng mẹ.Tập xe đạpNgày còn bé tập xe đạp, hễ anh tôi thả tay ngừng đẩy là thế nào tôi cũng ngã. Mỗilần ngã, anh tôi lại cốc cho một cái vào đầu. Xem đây! Anh tôi nói rồi dựng xedậy, tót lên yên phóng vù đi.Tôi đứng nhìn theo, tấm tức. Lạ thật, khi tôi tập có người đỡ cẩn thận, đi chậm nhưđứng yên một chỗ, thế mà vẫn ngã. Còn anh tôi, trông kìa, cứ bon bon dễ như chơimà xe đứng thẳng. Tôi hỏi tại sao, nhưng anh tôi, có thể đang bực mình, cũng cóthể vì không biết trả lời thế nào nên chẳng nói gì.Lớn lên tôi hiểu đấy là quy luật thăng bằng. Còn bây giờ, khi đầu đã hai thứ tóc, tôilại hay suy nghĩ một cách triết lý, rằng chiếc xe đạp kia cũng như chính bản thâncuộc sống, nó chỉ tồn tại và đứng thẳng được trong một sự chuyển động khôngngừng về phía trước.Lại chuyện cây chuốiCây chuối mọc ở bờ ao. Trên đầu là tán lá xum xuê của cây ổi già, nơi hàng ngàychim đua nhau đến hót. Phía dưới là mặt nước ao mát lạnh với những bông hoa bèotây thanh nhã màu tím nhạt. Chỗ đất nó mọc, ngẫu nhiên cũng là chỗ mầu mỡ nhất,thành ra cây chuối cứ thế lớn lên, xanh tươi, mơn mởn. Nó thấy cuộc đời xungquanh thật đẹp. Vốn chân thật và đầy lòng biết ơn, nó muốn ...

Tài liệu được xem nhiều: