Danh mục

Nói anh yêu em đi, để người ta còn ừ

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.87 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hai cái má bầu bĩnh của nó dí sát vào mặt anh, một bên mắt nheo lại vẻ thăm dò: "Anh thấy em có đáng yêu không?" (anh mà trả lời "có" là mắc bẫy của nó rồi đấy - nó cười thầm, cái mặt lộ rõ vẻ gian tà). Thế nhưng anh lại trả lời lơ đi: "Em rất dễ thương". - Anh trả lời sai rùi. Anh phải trả lời có hoặc không mới đúng chứ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nói anh yêu em đi, để người ta còn ừNói anh yêu em đi, để người ta còn ừ.Hai cái má bầu bĩnh của nó dí sát vào mặt anh, một bên mắt nheo lại vẻ thăm dò:Anh thấy em có đáng yêu không? (anh mà trả lời có là mắc bẫy của nó rồi đấy- nó cười thầm, cái mặt lộ rõ vẻ gian tà).Thế nhưng anh lại trả lời lơ đi: Em rất dễ thương.- Anh trả lời sai rùi. Anh phải trả lời có hoặc không mới đúng chứ. Anh! Em cóđáng yêu không?- Không cần câu trả lời của anh thì em cũng đã xinh đẹp lắm rồi mà. Sao em lại cứphải quan trọng hóa lời anh thế hả ngốc?- Nhưng mà... dù xinh đẹp đến đâu thì anh cũng không yêu em còn gì.- Sao em biết hay quá vậy? Anh nghe nói trước kia em đâu có thông minh đượcnhư thế đâu.- Ơ..Em thông minh lắm mà? (Giải pháp chuyển chủ đề của anh, mỗi khi anhkhông muốn trả lời, bao giờ cũng thành công... với nó.).- Không! Em ngốc lắm!- Anh bị ngốc thì có! Anh vừa nói em xinh đẹp còn gì! (Hình như chả liên quan).Anh phá lên cười khi thấy cái vẻ mặt phụng phịu quen thuộc của nó, lần nào nóichuyện anh cũng chê nó ngốc. Nhưng liệu có phải nó ngốc nên anh mới không yêunó? Anh thật khó hiểu, anh quan tâm nó là thế, không hẳn là tình cảm như của mộtngười anh trai dành cho một cô em gái ngốc, nó biết anh cũng thích nó.Mấy lần nó còn bắt gặp cái bộ mặt ngượng ngùng đến ngây thơ của anh. Lúc đó nóquay đi, anh cũng thế, nhưng nó vẫn hồn nhiên hỏi anh:- Anh bị đỏ mặt phải không thế?Anh ngượng ngùng trả lời: Ừ.Thế rồi như bắt được nhiệt của người đồng cảnh ngộ, hai bàn tay nó ôm hai máđang phừng phừng rồi quay sang anh toe toét:- Vì em cũng đang bị đỏ mặt đây này! hì hì..Ôi! Đến đó thì anh không thể không bật cười vì cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội ấycủa nó. Gớm quá cơ! Lúc đó thì anh phải công nhận là nó là kẻ mặt dày số một trênTrái đất này.Nó nghĩ anh thích nó, chả biết có phải thế không. Vì thế mà nó hỏi anh, nhưng lạihỏi lắt léo đi. Ờ...đã thế anh cũng trả lời lắt léo (vỏ quýt dày có móng tay nhọnnhá). Không những thế lại còn cố tình lảng tránh bằng những chủ đề khác có vẻ thúvị hơn nữa chứ. Và nó luôn bị cuốn theo những câu hỏi ấy của anh. Vì anh là Gió,còn nó là Mây. Phải có Gió thổi thì Mây mới trôi, anh bảo nó thế... Ờ...cũngđúng - đấy, cái câu này của nó tỏ rõ vẻ ngây thơ vô số tội, cứ như kiểu anh bảoMặt Trời quay xung quanh Trái Đất thì nó chưa tin đâu, nhưng nếu anh đưa ra vàidẫn chứng hùng hồn ví như buổi sáng mặt trời mọc đằng Đông còn buổi chiều lạilặn đằng Tây thì có lẽ nó sẽ tin lời anh nói thật (chữ thầy trả thầy đây mà).Đông lại về, gió lùa ào ào qua từng kẽ lá, xao xác, xào xạc. Anh ngồi gần bên,thỉnh thoảng lại đưa mắt sang nhìn đôi bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh của nó đang xoaxoa vào nhau (đến là tội!).- Có lạnh không? - Anh hỏi nó đầy thương cảm.Nó ngước nhìn anh đầy vẻ cảm kích:- Dạ có.- Thế đút tay vào túi áo cho ấm đi. Ai bắt bỏ ra làm chi.- Dạ em biết rồi (Gớm! Tưởng xoa tay hộ người ta chứ, ai ngờ ...).Nhìn thấy nó lạnh thế, anh cũng thương lắm, nhưng không thể ôm nó được, khókhăn thật đấy, anh cũng lạnh, nhưng với một đứa con gái chịu lạnh kém như nó thìanh không thể nào cảm nhận hết được.- À quên, có cái chăn 37 độ đang hầm hập bên cạnh này.- Xí! Ai thèm! - Nó vênh mỏ lên đáp trả. Có lẽ nó giận anh, cũng có thể ...- Anh không phải là ngừi iu của em còn.Ờ... cũng đúng nhỉ? Anh không phải người yêu của nó.- Anh xin lỗi!Giọng anh bỗng nghiêm nghị đến lạ. Mỗi lần giọng anh như này, đều là lúc anh sẽkể tội nó, như: không chịu mặc ấm, không chịu quàng khăn, không chịu uốngthuốc, đã ốm lại còn lười uống thuốc, bla...bla...và sau đó là một tràng dài thật dàinhững lời giáo huấn của anh đặc biệt giành cho nó mang về làm quà (của nhà trồngđược). Những lúc như thế, nó chỉ còn biết mắt hướng chân, miệng lẩm bẩm lầmbầm (anh chưa buộc dây giày kìa, hôm nay em thấy anh đi cùng 1 cô cực kỳlà...xấu nhá, anh cũng đang không quàng khăn còn, bla...bla...) cứ như thể nó cũngđang tự moi móc cái tật của anh ra để tự an ủi bản thân.Vậy mà giờ anh lại như bộc bạch lòng mình:- Em có nhớ cô gái hôm trước anh đi cùng mà em bắt gặp không? Cô ấy là ngườiyêu cũ của anh. Cô ấy sắp cưới rồi, nhưng chú rể không phải là anh. Hôm đó anhđi cùng cô ấy để giúp cô ấy chọn nhẫn cầu hôn bạn trai. Cô ấy thông minh, mạnhmẽ như em vậy. Chính vì vậy mà cô ấy muốn chủ động cầu hôn người yêu. Nhưngcũng chính vì cô ấy mạnh mẽ, nên người đề nghị chấm dứt mối quan hệ giữa bọnanh lại chính là cô ấy. Anh vẫn yêu cô ấy như ngày đầu tiên, và hứa rằng, nếu saunày cô ấy cưới thì anh sẽ sẵn sàng giúp đỡ nếu cô ấy cần, miễn là cô ấy được hạnhphúc. Em hồn nhiên, trong sáng, và cũng rất mạnh mẽ, và rất giống cô ấy. Chính vìvậy anh cố kìm lòng không thích em, không yêu em, anh không muốn yêu cái bóngcủa cô ấy, không muốn em chỉ là vật thế thân của quá khứ. Hơn thế nữa, anh khôngmuốn em đau khổ vì một kẻ vô tâm, lạnh lùng, không biết trân trọng tình cảm nhưanh.Nó nín lặng không nói. ...

Tài liệu được xem nhiều: