Nổi loạn
Số trang: 220
Loại file: pdf
Dung lượng: 816.72 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
"Nổi Loạn" là một tác phẩm hư cấu, không mang tính thời sự, và không truyền tải một ý đồ chính trị nào. một Thực ra Bích không ngủ. Chị đang nghĩ về cái giường. Có lẽ đó là đồ vật thân thiết nhất với con người. Con người cất tiếng khóc chào đời trên cái giường, hưởng những lạc thú xác thịt trên cái giường và cũng nằm chết trên đó. Sự gắn bó cũng ở trên giường mà sự tan vỡ cũng ở trên giường. Ví dụ như đêm nay, nào ai biết hắn ta đang nghĩ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nổi loạn Nổi loạn Đào Hiếu Nổi Loạn là một tác phẩm hư cấu, không mang tính thời sự, và không truyền tải một ý đồ chính trị nào.mộtThực ra Bích không ngủ. Chị đang nghĩ về cái giường. Có lẽ đó là đồ vật thânthiết nhất với con người. Con người cất tiếng khóc chào đời trên cái giường,hưởng những lạc thú xác thịt trên cái giường và cũng nằm chết trên đó. Sự gắnbó cũng ở trên giường mà sự tan vỡ cũng ở trên giường.Ví dụ như đêm nay, nào ai biết hắn ta đang nghĩ gì. Hắn nằm đó, hai tay đặtbình yên trên bụng. Có thể hắn tưởng là Bích đã ngủ và hắn chờ đợi. Bíchcũng chờ đợi. Hai người đang diễn một màn kịch câm.Con cáo nằm phục trong bụi rậm hàng giờ. Và sau khi nó thấy người thợ sănmệt mỏi tựa lưng vào gốc cây ôm súng ngủ thì nó nhổm dậy, bước nhữngbước nhẹ nhàng trên mấy đầu ngón chân. Hắn mở cửa phòng, bước nhẹ rahành lang, đi xuống lầu. Phòng làm việc của hắn ở tầng dưới. Hắn bật đèn vàngồi vào bàn viết. Xấp giấy trắng đặt trước mặt. Hắn viết nguệch ngoạc, bôixóa nhiều lần rồi dừng lại suy nghĩ. Ðêm hoàn toàn im lặng,Con cáo không biết rằng họng súng của người thợ săn đang hướng về hắn từmột lỗ thông hơi trên tường. Bích ngắm nghía con mồi, vạch một đường thẳngtừ lỗ ngắm đến đỉnh đầu ruồi, ngón tay đặt lên cò súng. Nhưng chị không bópcò, chị lặng lẽ rút êm lên lầu, trở vào phòng lên giường nằm nhắm mắt trongtư thế cũ.Ðộ nửa giờ sau, người chồng trở lên, lẻn vào phòng như kẻ trộm.Lần này người chồng ngủ rất nhanh.Bích vẫn thao thức. Nhưng bây giờ chị không nghĩ về cái giường. Chị nghĩ vềnhững dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy trắng. Hắn đã viết những gì lúchai giờ sáng? °°°Phan thức dậy trong cảm giác rất mơ hồ về chung quanh. Sắc đỏ tía của hoagiấy rập rờn trước mặt giống như nó được phản chiếu trong một mặt nước lăntăn sóng.Rồi đột nhiên hắn nghe giọng Bích vang lên như lời phán truyền từ trên đỉnhnúi:– Các con hãy đọc bức thư tình của ba viết cho cô Ngọc đi.Con cáo chợt nhận ra họng súng đen ngòm đang hướng về mình. Hắn bật dậy.Hoàn toàn hết hy vọng chạy thoát. Nhưng hắn không run sợ.– Này các con, Phan gọi. Hãy lại đây! Có lẽ đã đến lúc ba phải nói hết sự thật.Hãy lại đây đi.Nhưng ba đứa con vẫn đứng im ở vị trí của chúng. Bích ngồi xuống giườngnhìn thẳng vào mặt người chồng.– Nói đi, Bích khai hỏa. Hãy nói cho lũ con anh nó nghe đi.Phan bị đẩy ra trước vành móng ngựa. Nhưng anh vừa là bị cáo vừa là ngườicha nên lời biện hộ của anh vụng về, lúng túng, không thuyết phục. Cuối cùngtòa phán quyết một cách vội vàng:– Ði đi! Ngay từ giờ phút này hãy cuốn gói mà đi đi! Trả tất cả chìa khóa lạiđây rồi cút đi và đừng bao giờ vác mặt về đây nữa.Thế là chàng ra đi.Những đứa trẻ im lặng bên khung cửa.– Ba không bao giờ bỏ các con đâu. Phan nói. Ba sẽ về thăm các con, sẽ nuôinấng các con, chăm sóc các con.Trong cái xách tay nhỏ của chàng chỉ có vài bộ quần áo, cái khăn mặt, bànchải đánh răng, mấy cái quần đùi. Chàng đem theo máy chữ và mấy xấp giấytrắng. Tất cả được chất lên chiếc xe PC cũ kỹ, ràng hai sợi cao su hai bên.Chàng ra đi đơn giản, nghèo nàn, thầm lặng.Chàng đến thẳng căn phòng nhỏ của chàng và Ngọc thuê trong xóm vắngngoại ô. Cửa khóa, chàng mở cửa bước vào thế giới nhỏ hẹp, nghèo nàn, lạnhlẽo. Cái bếp dầu kê trên một bục gỗ thấp cạnh những bát đĩa đầy bụi, nhữngđôi đũa vung vãi dưới nền gạch bông, cơm trong cái soong nhỏ đã lên meo đỏchói. Ðàn muỗi đậu đen kịt trên tấm ra trải giường đã xỉn màu, bụi bám đầytrên mặt bàn viết của chàng.Phan bật đèn, mở cửa sổ. Ðàn muỗi vẫn chưa chịu bay đi, dường như chúngđang đói lả và đang chờ người chủ trở về. Chàng bật quạt nhưng lũ muỗi vẫnnằm im.Phan đặt máy chữ lên bàn, ném cái xách tay sang một bên rồi ngồi xuốnggiường, lúc ấy đàn muỗi mới chịu bay tản mạn trong xó nhà, trong mớ quầnáo treo lỉnh kỉnh trên vách.Không có dấu hiệu gì là Ngọc đã đến đây và điều đó làm cho Phan thấy dễchịu hơn. Chàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại.Chàng ngủ trong tiếng gió nhẹ xào xạc trên những đọt dừa. Giấc ngủ lơ mơtrong cái im lặng của buổi trưa hè oi ả. Chàng ra đi mà như trở về. Trở về mànhư ra đi. Ngủ mà như thức. Ðọng lại trong giấc mơ của chàng là một tìnhcảm quen thuộc mà không có tên gọi.Ðến một lúc chàng không còn nghe tiếng dừa xào xạc nữa, không nghe tiếngcon chim nhỏ lách chách trong lùm cây chùm ruột nữa, cũng không nghe tiếngchuông leng keng của người già bán kem đi xiêu vẹo giữa trưa nắng.Trong giấc ngủ, chàng nghe thấy những tiếng gọi mơ hồ của lòng mình. Ðó làsự phân vân, vô định và ảm đạm.Vậy mà khi Ngọc đến, chàng vẫn hay. Tiếng chân của Ngọc bước trên ranhgiới giữa mộng và thực, khuôn mặt Ngọc gần kề và chàng cảm nhận sự ấm ápquen thân của vùng mông, cái lưng thon thả, sự mịn màng của quần áo, sựmềm mại của má ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nổi loạn Nổi loạn Đào Hiếu Nổi Loạn là một tác phẩm hư cấu, không mang tính thời sự, và không truyền tải một ý đồ chính trị nào.mộtThực ra Bích không ngủ. Chị đang nghĩ về cái giường. Có lẽ đó là đồ vật thânthiết nhất với con người. Con người cất tiếng khóc chào đời trên cái giường,hưởng những lạc thú xác thịt trên cái giường và cũng nằm chết trên đó. Sự gắnbó cũng ở trên giường mà sự tan vỡ cũng ở trên giường.Ví dụ như đêm nay, nào ai biết hắn ta đang nghĩ gì. Hắn nằm đó, hai tay đặtbình yên trên bụng. Có thể hắn tưởng là Bích đã ngủ và hắn chờ đợi. Bíchcũng chờ đợi. Hai người đang diễn một màn kịch câm.Con cáo nằm phục trong bụi rậm hàng giờ. Và sau khi nó thấy người thợ sănmệt mỏi tựa lưng vào gốc cây ôm súng ngủ thì nó nhổm dậy, bước nhữngbước nhẹ nhàng trên mấy đầu ngón chân. Hắn mở cửa phòng, bước nhẹ rahành lang, đi xuống lầu. Phòng làm việc của hắn ở tầng dưới. Hắn bật đèn vàngồi vào bàn viết. Xấp giấy trắng đặt trước mặt. Hắn viết nguệch ngoạc, bôixóa nhiều lần rồi dừng lại suy nghĩ. Ðêm hoàn toàn im lặng,Con cáo không biết rằng họng súng của người thợ săn đang hướng về hắn từmột lỗ thông hơi trên tường. Bích ngắm nghía con mồi, vạch một đường thẳngtừ lỗ ngắm đến đỉnh đầu ruồi, ngón tay đặt lên cò súng. Nhưng chị không bópcò, chị lặng lẽ rút êm lên lầu, trở vào phòng lên giường nằm nhắm mắt trongtư thế cũ.Ðộ nửa giờ sau, người chồng trở lên, lẻn vào phòng như kẻ trộm.Lần này người chồng ngủ rất nhanh.Bích vẫn thao thức. Nhưng bây giờ chị không nghĩ về cái giường. Chị nghĩ vềnhững dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy trắng. Hắn đã viết những gì lúchai giờ sáng? °°°Phan thức dậy trong cảm giác rất mơ hồ về chung quanh. Sắc đỏ tía của hoagiấy rập rờn trước mặt giống như nó được phản chiếu trong một mặt nước lăntăn sóng.Rồi đột nhiên hắn nghe giọng Bích vang lên như lời phán truyền từ trên đỉnhnúi:– Các con hãy đọc bức thư tình của ba viết cho cô Ngọc đi.Con cáo chợt nhận ra họng súng đen ngòm đang hướng về mình. Hắn bật dậy.Hoàn toàn hết hy vọng chạy thoát. Nhưng hắn không run sợ.– Này các con, Phan gọi. Hãy lại đây! Có lẽ đã đến lúc ba phải nói hết sự thật.Hãy lại đây đi.Nhưng ba đứa con vẫn đứng im ở vị trí của chúng. Bích ngồi xuống giườngnhìn thẳng vào mặt người chồng.– Nói đi, Bích khai hỏa. Hãy nói cho lũ con anh nó nghe đi.Phan bị đẩy ra trước vành móng ngựa. Nhưng anh vừa là bị cáo vừa là ngườicha nên lời biện hộ của anh vụng về, lúng túng, không thuyết phục. Cuối cùngtòa phán quyết một cách vội vàng:– Ði đi! Ngay từ giờ phút này hãy cuốn gói mà đi đi! Trả tất cả chìa khóa lạiđây rồi cút đi và đừng bao giờ vác mặt về đây nữa.Thế là chàng ra đi.Những đứa trẻ im lặng bên khung cửa.– Ba không bao giờ bỏ các con đâu. Phan nói. Ba sẽ về thăm các con, sẽ nuôinấng các con, chăm sóc các con.Trong cái xách tay nhỏ của chàng chỉ có vài bộ quần áo, cái khăn mặt, bànchải đánh răng, mấy cái quần đùi. Chàng đem theo máy chữ và mấy xấp giấytrắng. Tất cả được chất lên chiếc xe PC cũ kỹ, ràng hai sợi cao su hai bên.Chàng ra đi đơn giản, nghèo nàn, thầm lặng.Chàng đến thẳng căn phòng nhỏ của chàng và Ngọc thuê trong xóm vắngngoại ô. Cửa khóa, chàng mở cửa bước vào thế giới nhỏ hẹp, nghèo nàn, lạnhlẽo. Cái bếp dầu kê trên một bục gỗ thấp cạnh những bát đĩa đầy bụi, nhữngđôi đũa vung vãi dưới nền gạch bông, cơm trong cái soong nhỏ đã lên meo đỏchói. Ðàn muỗi đậu đen kịt trên tấm ra trải giường đã xỉn màu, bụi bám đầytrên mặt bàn viết của chàng.Phan bật đèn, mở cửa sổ. Ðàn muỗi vẫn chưa chịu bay đi, dường như chúngđang đói lả và đang chờ người chủ trở về. Chàng bật quạt nhưng lũ muỗi vẫnnằm im.Phan đặt máy chữ lên bàn, ném cái xách tay sang một bên rồi ngồi xuốnggiường, lúc ấy đàn muỗi mới chịu bay tản mạn trong xó nhà, trong mớ quầnáo treo lỉnh kỉnh trên vách.Không có dấu hiệu gì là Ngọc đã đến đây và điều đó làm cho Phan thấy dễchịu hơn. Chàng nằm xuống giường, nhắm mắt lại.Chàng ngủ trong tiếng gió nhẹ xào xạc trên những đọt dừa. Giấc ngủ lơ mơtrong cái im lặng của buổi trưa hè oi ả. Chàng ra đi mà như trở về. Trở về mànhư ra đi. Ngủ mà như thức. Ðọng lại trong giấc mơ của chàng là một tìnhcảm quen thuộc mà không có tên gọi.Ðến một lúc chàng không còn nghe tiếng dừa xào xạc nữa, không nghe tiếngcon chim nhỏ lách chách trong lùm cây chùm ruột nữa, cũng không nghe tiếngchuông leng keng của người già bán kem đi xiêu vẹo giữa trưa nắng.Trong giấc ngủ, chàng nghe thấy những tiếng gọi mơ hồ của lòng mình. Ðó làsự phân vân, vô định và ảm đạm.Vậy mà khi Ngọc đến, chàng vẫn hay. Tiếng chân của Ngọc bước trên ranhgiới giữa mộng và thực, khuôn mặt Ngọc gần kề và chàng cảm nhận sự ấm ápquen thân của vùng mông, cái lưng thon thả, sự mịn màng của quần áo, sựmềm mại của má ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Nổi loạn Đào Hiếu truyện ngắn lãng mạn truyện ngắn tình yêu truyện về cuộc sống tiểu thuyết Việt Nam tác phẩm lãng mạnTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
108 trang 39 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0