Trời mưa. Linh ghét trời mưa. Ghét cảm giác chạm vào cái gì cũng ẩm ướt. Ghét những lúc phải ra phố, ống quần thế nào cũng ướt, chí cả vai tóc, dù đã mang ô. Cậu ngồi trên giường, trùm chăn qua đầu, lựa chọn những từ ngữ hợp lý để gửi một email.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nơi ngọn gió dừng chân Nơi ngọn gió dừng chân Nguồn: tớ đọc HHT thấy hay nên mún pót lên cho mọi người cùng đọc Trời mưa. Linh ghét trời mưa. Ghét cảm giác chạm vào cái gì cũng ẩm ướt. Ghét những lúc phải ra phố, ống quần thế nào cũng ướt, chí cả vai tóc, dù đã mang ô. Cậu ngồi trên giường, trùm chăn qua đầu, lựa chọn những từ ngữ hợp lý để gửi một email. Cho Như Anh. Cô nàng chơi piano bình thường, gương mặt lúc nào cũng ngơ ngác, thích cặm cụi chăm sóc khu vườn bé nhỏ ở trường cấp ba năng khiếu nghệ thuật. Như Anh có nụ cười rất dịu dàng. Ngoài việc cô bạn rất thích trồng cây, thì nụ cười là “món” mà Linh nhớ đến nhiều nhất. Từ khi đi du học, việc viết email cho Như Anh trở thành một công việc mà Linhxem như việc phải làm. Cậu thích thời điểm gõ từng chữ, từng chữ và tưởng tượng ra Như Anh sẽ nghĩ gì khi đọc chúng. Quân gõ cửa vài cái cho có lệ rồi mở cửa, thò đầu vào: -Đi chơi không? -Không!-trả lời ngay lập tức. -Suy nghĩ rồi hãy quyết định chứ? -Không-quyết định không suy nghĩ. Quân thở hắt ra. Trước khi đóng cửa còn dỗi một câu: -Cậu thật là khó ưa! Tiếng đóng cửa khô khốc. Linh ngồi thừ ra, nhìn chăm chăm cánh cửa vừa đóng. Rồi cậu viết câu cuối cùng vào email, nhấp chuột gửi đi. “Trời mưa. Tôi vẫn khỏe. Như Anh nhớ ghé thăm mấy khóm hoa tú cầu của tôi nhé. Và giữ gìn sức khỏe. Quân-thằng bạn cùng phòng tôi nó phiền phức lắm. … Như Anh nghĩ tôi có khó ưa không?” Như Anh không trả lời email. Thật kỳ lạ. Thường thì ngay ngày hôm sau, Linh sẽ nhận được email hồi đáp. Mỗi tuần ít nhất Như Anh sẽ gửi hai email kể tỉ mỉnhững chuyện không đâu vào đâu, vặt vãnh và không liên quan đến nhau. Con mèo Dandelion mới có bốn chú nhóc, cô nàng vẫn hay ghé thăm một cô lớn tuổi nào đấy bị bệnh trầm cảm và mọi chuyện có vẻ đã tốt hơn, hôm trước bị mắc mưa nên ốm mấy ngày( đã bảo giữ gìn sức khỏe cơ mà), mẹ Như Anh hôm trước lơ đãngthế nào để bị đứt tay…Luôn kèm theo ảnh. Đã bảo chỉ chụp hoa tú cầu thôi, nhưngcó khi Như Anh gửi cả ảnh con mèo, ảnh hoa hướng dương, những thành viên mới của câu lạc bộ trồng hoa… Một tuần, rồi hai tuần, vẫn không thấy email nào của Như Anh. Linh bắt đầu cảm thấy bực bội. Buổi trưa còn giật miếng bánh pizza của Quân ăn cho bõ ghét, mặc cho Quân la ó ầm trời. Buôi chiều, cậu lững thững đi ngang lớp học rồi ghé vào đàn một bài. Được một đoạn, chắc cũng gần nửa bài, cậu thôi không đàn nữa. Không có chút cảm xúc nào khiến những nốt nhạc khô khốc, vô cảm đến lạ lùng.Linh bỏ về phòng trọ. Vừa đi vừa lầm bầm”Cậu dám không gửi email cho tôi hả?”. Lúc đi ngang qua hành lang của học viện, nhìn lên bầu trời, cậu nhận thấy không còn dấu vết gì của cơn mưa dai dẳng hôm trước. Mặt trời hiện ra, tỏa sáng rực rỡ như một đóa hướng dương khổng lồ. Hơn một tháng, chính xác là một tháng sáu ngày, vẫn không thấy email nào của Như Anh. Từ bực bội, cảm xúc của Linh có thêm lo lắng. Có khi nào Như Anh bị ốm? Ốm gì mà những hơn một tháng?Hay Như Anh thấy cậu khó ưu nên không thèm liên lạc nữa? Nghĩ đến từ “khó ưa” Linh lại thấy bực bội. Buổi tối hôm đó,cậu giật luôn cái bánh pizza cuối cùng của Quân ăn. Lần này, Quân nhất quyết đòi lại dù đã bị Linh ngoạm mất một miếng khá to. Quân cằn nhằn. -Sao cứ giật bánh của tớ ăn hoài vậy? -Dám gọi người ta là khó ưa.-Linh làu bàu. -Gì??? Tối đó, Linh thấy buồn buồn, trống trải nên không ngủ được. Cậu bật dậy, mởiphon nghe. Cậu nghĩ về Như Anh. Mối quan hệ của hai đứa có phải chỉ giống như những người bạn thân?Có phải tự Linh cho rằng nó đặc biệt?Rốt cuộc hai đứa nó có nói gì với nhau lúc chia tay đâu? Rồi lại gửi email khác: “Trả lời email của tớ đi chứ!” 4.Mẹ Linh gọi điện. Cậu thật sửng sốt khi nghe thấy giọng bà ở đầu dây bên kia. Bàcũng đã không nói chuyện với cậu từ rất lâu rồi. Kể từ ngày ông bố nghệ sĩ của cậu đi theo một tình yêu nào đó. Linh cũng không muốn ăn cơm cùng, nói chuyện haynhìn vào mắt bà, thậm chí là chơi đàn piano. Cậu sợ khuôn mặt giống bố của mình,tiếng đàn của mình sẽ làm vết thương lòng của bà nhói đau rồi bà lại tìm đến thuốc ngủ. Mẹ hỏi cậu khỏe không? Học hành thế nào? Những câu hỏi bình thường, nhưng Linh hiểu bà đã vui vẻ trở lại. Và cậu thấy vui. -Mấy bông hoa tú cầu đep lắm con ạ. Nhà mình có trồng một bụi cây trước nhà đấy. Khi nào con về mà xem. -H ...