Vào mỗi buổi sáng,mọi người trong dãy trọ của Trung đi vắng hết nên không khí thường vắng vẻ,hiu quạnh.Trung mở cửa phòng đón bầu không khí trong lành dịu mát,khí trời thật sảng khoái,Trung hít lấy hít để cái mùi nhựa sống đang căn tràn để dễ học bài hơn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nước mắt dành cho emNước mắt dành cho emVào mỗi buổi sáng,mọi người trong dãy trọ của Trung đi vắng hết nên không khíthường vắng vẻ,hiu quạnh.Trung mở cửa phòng đón bầu không khí trong lành dịumát,khí trời thật sảng khoái,Trung hít lấy hít để cái mùi nhựa sống đang căn tràn đểdễ học bài hơn.Bàn học của Trung kê sát cửa sổ,hướng ra một khoành vườn nhỏ với những luốngcải vàng rực rất bắt mắt.Cuối vườn sừng sững cây khế mạ to bè đã ngót nghét trămtuổi.Không khí thật đẹp và yên tĩnh.“Vụt”-khi Trung đang dán mắt vào quyển vở học thì có thứ gì như bay quađầu.Trung giật mình quay ra,không có ai.Ngoái lại góc bàn,một quả khế chín nhũnnằm chình ình trên bàn,đã chảy nước vàng khè.Trung bực bội,ai chơi mà kì quá.Sáng nay dậy sớm đi học,Trung lại thấy có mẩu giấy kẹp ở khe cửa.Trong đó vẽnguệch ngoạc hình một mặt người méo xệch,mồm ngậm điếu thuốc lá phì phèo.Ai ám chỉ cái tật nghiện thuốc lá của mình vậy nhỉ?-Trung tự hỏi.Tối chủ nhật,một cô bạn trong xóm trọ tổ chức sinh nhật,Trung sửa soạn bài vở rồiăn mặc tươm tất đến dự,cả phòng đã đông đủ,Trung cười trừ và nhanh chóng nhậpvào hội người,cùng nhau chơi các trò chơi tập thể và ăn kẹo bánh.Đêm khuya,mọi người tản về phòng hết cả,chỉ còn Trung và mấy cô bạn ngồi tángẫu.Đang nói chuyện thì điện phụt tắt.Trong ánh nến mờ tỏ,bất ngờ một cô bé nhínhảnh hay cười nhất bọn kéo Trung lại gần thủ thỉ:-Anh xí xóa cho em vụ quả khế nhũn đó nghe,hihi.À,ra cô bé là chủ trò vụ ném khế,vậy chắc vụ vẽ tranh cũng bé này đầu têu chứchẳng phải ai khác.Trung phì cười,lắc đầu ngán ngẩm.Trung cũng bất ngờ lắm,khi mới chuyển đến đây,mấy lần gặp,Trung đều chủ độngchào cô nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng khó gần.Thế mà không ngờ Quỳnh-têncô gái lại là tác giả trò đùa tinh nghịch ấy.Mọi thứ đến như một giấc mơ,Trung không ngờ và cũng không dám nghĩ tình cảmcủa mình lại được Quỳnh đón nhận chân thành và nồng nàn đến thế.Quỳnh rất xinhvà nhiều người theo đuổi,nhưng em vẫn chọn Trung.Mãi sau này,những lúc ở bênnhau,Quỳnh mới thú nhận chính sự dửng dưng và bí hiểm của Trung là cơ hội gắnkết hai đứa.Từ ngày yêu Quỳnh,mỗi buổi sáng Trung đều nôn nao chờ đợi.Mọi người đihết,chỉ còn Trung ngồi ngóng tiếng xe lọc cọc thân quen về con ngõ nhỏ,được thấyem cười và nghe những câu chuyện không đầu không cuối.Ngày sinh nhật em,Trung tặng cho Quỳnh một chiếc vòng mã não,giá chỉ mấychục nghìn nhưng Quỳnh quý lắm,luôn đeo nó ở tay như một báu vật.Trung mơước sau này đi làm có tiền,sẽ mua tặng Quỳnh chiếc vòng bằng vàng đẹp hơnthế.Em lắc đầu bảo chỉ thích chiếc vòng mã não đó thôi.Điều này làm Trung xúcđộng,anh biết có nhiều người sẵn sàng tặng em chiếc vòng đẹp và có giá trị hơnnhưng em không nhận.Khi học quân sự,Quỳnh tháo nó ra cất vào trong hộp,lúc vềmới đeo.Tình yêu của cả hai lớn lên cùng tuổi sinh viên đầy thiếu thốn,chưa một lần Trungrủ Quỳnh đi công viên hay xem phim như vẫn thường thấy,chỉ là nhưng buổi tốidạo bộ lên chùa,hít mùi hoa lan nhè nhẹ thoảng trong gió,thắp những nén nhangphù hộ cho tình cảm của mình cũng đủ khiến đôi trẻ ngất ngây.Thời gian để hai người gặp nhau ngày càng ít đi.Trung học buổi chiều còn Quỳnhđến lớp buổi sáng.Chỉ cuối tuần cả hai mới có thể ở bên nhau một ngày trọnvẹn.Quỳnh dạo này còn học thêm Anh văn buổi tối,có bao đêm mưa tầm tã,Trungchở Quỳnh về trên chiếc xe đạp cũ kỹ.Những buổi chờ mưa,nép bên hiênnhà,Quỳnh co ro như con mèo nhỏ nép mình vào vòng tay của Trung.Cả hai cứlặng lẽ như thế khi ngoài trời mưa như trút nước.Ngày Trung chia tay Quỳnh về quê thực tập,em nhìn xoáy vào mắt Trung dò xét,cảhai chia tay ở ngôi chùa đầu ngõ.Trung hứa chắc chắn sẽ trở lại nơi này,anh nghĩchẳng có lý do nào để phải xa Quỳnh cả.Họ đứng rất lâu dưới mái hiên cong congcủa ngôi chùa,tưởng như không thể rời nhau đi được nữa.Ngoài trời,từng cơn gióđông thổi tới mang theo cái lạnh buốt giá,căm căm.Suốt thời gian xa nhau bốn tháng,cả hai chỉ liên lạc qua điện thoại.Trung nghĩ đơngiản rồi cả hai sẽ lại quay về bên nhau mà thôi.Cái mơ ước cả hai sẽ bay xa hơntrong tương lai khiến Trung phấn chấn.Gần hết kì thực tập,mọi thứ tan biến.Sự kì vọng ở lại quê làm việc của Trung rơivào ngõ cụt.Gần một năm thất nghiệp,Trung đã chán chường tất cả,cự tuyệt lại tấtcả trong im lặng.Thời gian thấm thoát đã gần ba năm.Cái cảm giác se lòng thường thường tìm vềcũng nỗi nhớ quay quắt.Ở nơi ấy,người con gái Trung yêu sẽ rời xa anh mãimãi.Mấy lần có dịp đi qua con ngõ cũ,vẫn tán khế lòa xòa,quen thuộc soi bóng trênbể nước,luống cải vàng rực,lối nhỏ hun hút gió.Giờ đây vượt lên tất cả là sự hốihận muộn màng.Trung thầm hỏi mình,có phải ông Trời hay chính anh đã đẩy anh xa thật xa ngườicon gái có cái tên huyền diệu,để giờ đây trái tim anh mãi mang một nhát cắt khônglành hay không? ...