Cùng ngồi trên đồi cỏ nhân tạo cao cao của công viên. Tôi ngửng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao, từng ngôi sao lấp lánh, đôi lúc lại ánh lên sáng hơn mức bình thường như đôi mắt tròn xoe, lóng lánh của cô thiếu nữ. Hôm nay, không phải ngày rằm, có lẽ chị Hằng đã đi ngủ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nuối tiếc muộn màngTruyện ngắn: Nuối tiếc muộn màngCùng ngồi trên đồi cỏ nhân tạo cao cao của công viên. Tôi ngửng mặt lên nhìn bầutrời đầy sao, từng ngôi sao lấp lánh, đôi lúc lại ánh lên sáng hơn mức bình thườngnhư đôi mắt tròn xoe, lóng lánh của cô thiếu nữ. Hôm nay, không phải ngày rằm,có lẽ chị Hằng đã đi ngủ.Tôi và anh đều lặng thinh, hướng tầm mắt xa xa ngắm nhìn những ánh đèn lunglinh, mờ ảo của đèn điện thành phố. Đôi lúc tôi khẽ nghé mắt nhìn khuôn mặt thondài với chiếc mũi cao nhưng bây giờ đang vướng bận chút phiền muộn của anh.Chúng tôi im lặng để nghe tiếng gió thổi, gió rít lên từng hồi lành lạnh mang mộtchút miên man, xao động trong lòng. Tôi im lặng để nghe từng nhịp thở dốc, đôilúc lại có tiếng thở dài nhè nhẹ như đã được nén lại trong cuống họng. Tôi im lặngđể nghe trái tim mình đập liên hồi, tâm hồn mình “rung” lên những dòng suy nghĩvu vơ đến lạ.Anh tên là Báu, người hàng xóm nhà tôi, tính tình anh hơi ngang ngạnh nhưng bảnchất rất hiền lành. Qua hè năm nay nữa, anh đã là sinh viên năm ba của trường Đạihọc Kiến trúc Thành phố Hồ Chí Minh rồi cơ đấy. Nhanh thật đấy! Anh đã hoànthành hai năm học với loại giỏi, một thành tích đáng nể mà nhiều người mơ ước.Tôi thường đem khoe với chúng bạn về anh và đôi lúc thấy vui vui khi ngồi tự kỉrồi tưởng tượng rằng: “mình có một người yêu đang học đại học Kiến Trúc và họccực kì giỏi thì mới hãnh diện làm sao, cứ suy nghĩ chắc nịch là mấy đứa sẽ ghen tịvới mình lắm”. Kể từ đó tôi cứ nuôi suy nghĩ vẫn vơ kia. Rồi lâu dần, suy nghĩ đóchuyển thành sự mến mộ, một sự rung cảm vô tư mà tôi gọi đó là “tình yêu”, mộtthứ tình yêu đơn phương, khẽ đến, khẽ làm tôi xao xuyến. Rung cảm đó cứ theomột cách giai giẳng, bám riết lấy tôi không chịu buông để lâu dần, lâu dần tôi thấyngại ngùng, mất tự nhiên khi phải đối diện, nói chuyện với anh. Đôi lúc tôi cứtrách móc bản thân mình vì điều đó.Anh đã là một sinh viên năm hai, còn tôi vẫn còn là một đứa học trò hiếu độngngồi dưới mái trường Trung học Phổ thông. Tôi vẫn đang khoác trên mình tà áotrắng, vẫn tung tăng đến trường và đôi lúc khẽ e thẹn với những lời trêu ghẹo vuvơ. Nhà anh cách nhà tôi bởi mặt đường quốc lộ. Tôi và anh lớn lên, chơi với nhautừ lúc còn í ới cầm gậy rượt đuổi cùng mấy đứa trong xóm. Giờ thì anh đã lớn vàgià dặn hơn rất nhiều.Tự nhiên tôi cảm nhận được điều đó khi tiếp xúc với anh.Anh không vô tư như ngày trước, ít cười hơn và luôn luôn có sự đắn đo suy nghĩtrong từng lời nói, hành động. Chúng tôi đã lớn, lớn hơn rất nhiều, tôi có thể nhậnthấy rỏ điều đó ngay chính bản thân tôi, từ sự điệu đà làm duyên đến cách ăn mặc,từ ánh mắt thẹn thùng khi nhìn anh và hơn tất cả mọi điều là anh đã có người trongmộng của mình. Tôi và anh có gì đâu nhỉ? Chỉ là “anh là anh trai của em” như anhđã từng nói thôi mà. Chỉ là người em gái nhõng nhẽo chuyên làm trò với anh thôimà. Sao lòng mình cứ thấy miên man buồn khi biết tin anh đã có người thương!?Sao cứ chạnh lòng khi anh buồn bã!? Thật sự, bản thân tôi cũng không làm saohiểu được mình đang nghĩ, đang cảm thấy điều gì nữa!? Đó là một thứ tình cảm, nócứ miên man, bất tận. Có đôi lúc lại dội lên thành từng cơn sóng lớn ồ ập, có đôilúc lại sâu lắng đến lạ lùng.Những miên man của dòng suy nghĩ bỗng vụt tắt, khoảng không vắng lắng với sựim lặng đến rợn người lúc trước bỗng nhiên tan biến khi anh đứng phắt dậy, chạylên trước chỗ chúng tôi ngồi khoảng năm bước.- aaaaaaaaaaaa…aa- aaaaaaaaaaaaaa…aaa- aaaaaaaaaaaaaaaa…aaaaAnh hét lên một hồi thật lâu, thật lớn. Tiếng hét lớn đến nỗi tôi có thể tưởng chừngvang thấu đến tận trời xanh. Tôi vùng bước dậy chạy lại bên cạnh anh và rồi tôikhóc. Tôi khóc vì anh đã khóc, vì anh đã ngã gục dưới chân tôi. Trái tim tôi bỗngnhói lên từng hồi đau đớn, quặn thắt lại như có cái gì đó đạng bóp nghẹt con tim.Trái tim tôi “run” lên từng hồi, như muốn nói với tôi rằng tôi đã yêu anh rồi thìphải? Tôi đã yêu anh ấy từ lúc nào tôi cũng không biết nữa, có lẽ là lâu lắm rồinhưng tôi tự thấy mình chưa đủ chính chắn để xác định được rằng đó có phải làtình yêu không nữa hay chỉ là sự thích thú bồng bột được sinh ra từ lòng ngưỡngmộ tài năng của anh, tôi chỉ biết khi xa anh thì tôi nhớ, gần anh thì tôi vui. Và dùbuồn, dù vui cái tên hiện lên rõ nét nhất là tên anh ấy. Có lẽ đó không phải yêu, đólà một thứ tình cảm rung rinh đầu đời của một đứa con gái mới lớn. Có lẽ đó khôngphải là yêu, tình cảm đó cũng bình thường và cũng giống như tình cảm mà tôi dànhcho tất cả những người yêu thương tôi. Nhưng sao lúc này tôi thấy nhói đau đến lạ.Mà hình như là có chút buồn bực, ghen tuông nữa thì phải. Sao mọi thứ trong đầutôi cứ hỗn độn như mớ bòng bong vậy cơ chứ? Tôi khụy gối, cúi xuống, khẽ dùngđôi tay nhỏ nhắn của mình cầm nhẹ vào cánh tay vạm vỡ của anh. Tôi xốc nhẹ.- Anh nặng quá! Đứng lên nào.- Anh phải mạnh mẽ lên chứ. Con trai ai khóc bao giờ, k ...