Tình yêu đôi khi giống như hàng mi trên đôi mắt. Bạn luôn nhìn thấy những thứ xa xăm, nhưng ít khi nào bạn nhận ra được sự hiện diện của những thứ gần bạn nhất. Gió thu bắt đầu thổi, lướt qua đám cỏ dại ven đường. Mùa thu ở phương Nam không rõ rệt như ở Bắc, không có những con đường lá rụng vàng, không có mùi hoa sữa ngào ngạt lan tỏa, không có cái se lạnh làm lòng người cứ buồn man mác....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ở bên em mãiỞ bên em mãiTình yêu đôi khi giống như hàng mi trên đôi mắt. Bạn luôn nhìn thấy nhữngthứ xa xăm, nhưng ít khi nào bạn nhận ra được sự hiện diện của những thứgần bạn nhất.Gió thu bắt đầu thổi, lướt qua đám cỏ dại ven đường. Mùa thu ở phương Namkhông rõ rệt như ở Bắc, không có những con đường lá rụng vàng, không có mùihoa sữa ngào ngạt lan tỏa, không có cái se lạnh làm lòng người cứ buồn man mác.Chiều thu ở phương Nam đầy nắng và gió, trong trẻo và mãnh liệt. Nhi lượn mộtvòng thành phố, tận hưởng cái không khí ấm áp dễ chịu của mùa thu, mùa nó thíchnhất trong năm. Đôi mắt nhỏ với nụ cười tỏa nắng, nó hồn nhiên để gió lùa qua tócvới vẻ thích thú. Nó dừng lại trước một tiệm cà phê với cái tên khá lạ: Xươngrồng. Đó là một cái quán xinh xắn, có dòng suối nhỏ men theo lối đi với nhữngcây xương rồng to lớn, đủ chủng loại lẫn kích cỡ mà nó nghĩ chắc chủ quán cũngphải tốn nhiều công tìm kiếm lắm. Bên trong quán là một không gian nhỏ nhưngđược thiết kế khéo léo để không cảm thấy ngột ngạt, những chậu xương rồng be béxếp đặt ngẫu nhiên, những chiếc đèn trang trí theo phong cách cổ điển. Một sự kếthợp hoàn hảo. Nhi thích cái không khí thân quen bình yên của quán, cả những chậuxương rồng - loài cây nó thích nhất.- Nhi, từ hôm nay em chính thức được thăng chức lên làm nhạc công cho quán, tấtnhiên em sẽ được tăng lương. - Anh quản lí không giấu được sự vui mừng khi vừanhìn thấy nó, nhìn cứ như mấy nhà khảo cổ vừa tìm được xương hóa thạch khủnglong ấy.Nhi nhìn anh quản lí và cố gắng cho ra nụ cười tươi hết mức có thể, nhưng rồiquay lưng đi, mặt mày nó lại ỉu xìu bước tới chiếc piano. Nó đã làm thêm ở đâyđược hai tháng, công việc nó xin vào làm là phục vụ nhưng mỗi đêm, khi tất bậtchạy qua chạy lại, nó vẫn hay liếc nhìn chiếc dương cầm màu trắng ở góc quán.Quán có người đánh đàn từ trước khi Nhi tới làm việc, vài hôm trước người đóbỗng xin nghỉ, anh quản lí loay hoay mãi vẫn không tìm ra người thay mà quán thìhút khách được một phần là do tiếng dương cầm dịu dàng, êm ái phát ra mỗi đêm.Thấy vậy nên Nhi ngỏ ý đánh thay đến khi tìm được người mới. Tối đó, nó đã đánhvài bản của Richard Clayderman. Đã lâu rồi Nhi không đánh đàn. Lúc anh quản líđồng ý để nó thử, nó cứ lo lắng, không ngờ mọi người đều thích, chăm chú dõitheo từng âm thanh vang ra khi những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên phím đàn.Anh quản lí thì cười rồi gật gật đầu suốt, lại còn cho nó về sớm một cách bí ẩn. Nóbiết ngay là thế nào hôm nay anh ấy cũng có chiêu gì đó. Thì ra anh ấy khôngtìm người mới nữa mà là “ưu ái” để nó lên thay. Thật lòng mà nói thì đánh đàn làcông việc nhẹ nhàng, đúng sở trường, lương lại còn cao hơn việc phục vụ nhiều.Nhưng Nhi không muốn lắm, đã lâu rồi không đụng đến đàn và cũng đã lâu rồi nóquên đi cái cách bày tỏ cảm xúc hữu hiệu ấy. Nhi đã từng mê mẩn với phím đàncùng những bản nhạc du dương xao xuyến lòng người, nhưng rồi một ngày nóquyết định không đánh nữa. Đó là ngày nó nhận ra mình đã mất đi những thứ quantrọng nhất. ***LinhMiêu tả ngắn gọn nhá: một anh chàng dáng người cao ráo cùng đôi mắt một mí đặctrưng. Môt thành viên lớp chuyên Toán học siêu giỏi cùng bảng thành tích đáng nể.Một thằng bạn thân thích đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh và hay triết lí đủ mọi thứnhưng lại luôn bị khống chế văn. Hai đứa thân nhau từ những buổi trưa ngồi híhoáy giải bài tập, những buổi chiều chui vào nhà sách đọc ngấu nghiến đến tối mịtmới về. Linh luôn là người bên cạnh Nhi mỗi khi nó cần, luôn lắng nghe mỗi khiNhi thất tình vì một mối tình “đơn phương vĩ đại” nào đó, luôn ngồi cạnh im lặngmỗi khi Nhi đánh đàn, Nhi từng ngỏ ý muốn thằng bạn tập chơi piano nhưng Linhmột mực từ chối. Đối với Nhi, Linh giống như những tia nắng cuối đông sangxuân, không mãnh liệt cũng không yếu ớt, bền bỉ, dai dẳng và đủ để làm tan nhữngnỗi phiền muộn trong lòng.Hai đứa chia sẻ cho nhau nghe tất tần tật về mọi thứ, cho đến một ngày Nhi bảorằng mình đang thích một người. Quá hiểu tính con bạn và Linh cũng đủ tinh tế đểhiểu được cái ngôn ngữ ấp úng và lí nhí trong miệng của Nhi bây giờ là đang nóivề anh Dương, học trên 2 đứa 1 lớp. Từ hôm đó, cứ gặp Linh là Nhi cứ tíu ta tíutít, nào là hôm nay anh Dương đã sửa giúp chiếc xe đạp khi tình cờ gặp trên đường,nào là đã xin được số điện thoại để cám ơn... Linh không mấy hứng thú nhưng vẫncố gắng ngồi nghe rồi ậm ừ cho qua chuyện.- Linh...- Gì?- Tao có chuyện muốn hỏi.- Chuyện gì? Sao thế?- Nếu… nếu tao có bạn trai thì sao?- Thì mừng chứ sao, có người rước mày đi tao đỡ phải mỗi ngày ngồi nghe mày lảinhải đủ thứ.- Thật không?- Thật! Mà sao thế? Có bạn trai mà giấu tao à?- Không phải, hôm qua… anh Dương bảo thích tao… Mà sao tao không cảm thấyvui cho lắm.- Sao thế? Tao tưởng mày phải mở party ăn mừng chứ.- Tao không biết, chắc tại bất ngờ quá. Mà mày không phản đố ...