Đan Đan, cô gái ấy là ai được nhỉ? Quá giống một thiên sứ, xuất hiện vào lúc tôi thấy cuộc đời tăm tối nhất, kéo tôi dậy bằng một thứ sức mạnh diệu kì... Mẹ tôi mất vì một tai nạn giao thông. Tôi nhận được tin trong một chiều mưa nhòe nhoẹt nước, khi vừa tan lớp học ở giảng đường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ở trọ trần gianỞ trọ trần gianĐan Đan, cô gái ấy là ai được nhỉ? Quá giống một thiên sứ, xuấthiện vào lúc tôi thấy cuộc đời tăm tối nhất, kéo tôi dậy bằng một thứsức mạnh diệu kì...Mẹ tôi mất vì một tai nạn giao thông. Tôi nhận được tin trong một chiềumưa nhòe nhoẹt nước, khi vừa tan lớp học ở giảng đường. Chẳng cònbiết trời đất gì xung quanh mình nữa, chiếc điện thoại di động mẹ tặngngày sinh nhật cứ thế rơi tuột khỏi tay tôi xuống đất. Bỏ lại phía sautiếng gọi í ới của bạn bè, tôi lầm lũi bước ra khỏi cổng trường trongtrạng thái hoàn toàn vô thức. Và cũng trong trạng thái ấy, tôi cứ bước,bước mãi trên con đường mòn đi riết đã hình thành nên quán tính.Nhưng lần này, tôi không vào nhà. Và cũng chẳng biết vì sao tôi cứ thếđi mãi, đi mãi, đến một góc phố hoàn toàn xa lạ. Tôi bắt đầu giật mìnhdừng lại khi đứng trước một chung cư lớn. Ngước mặt lên đếm các tầng,ừ, cao thật. Nếu leo lên và nhảy xuống, chắc tôi sẽ được đoàn tụ với mẹnhanh thôi. Có lẽ vậy. Và với cha nữa. Cha cũng đã vì tai nạn giao thôngmà bỏ lại hai mẹ con tôi hơn ba năm trước. Hình như cũng vào mùa thu– mùa mưa. Cái mùa quái quỷ ám ảnh dai dẳng gia đình tôi. Có lẽ tôinên theo mọi người. Biết đâu chỉ có cách này, tôi mới có lại được cảmgiác đoàn viên đã thiếu vắng suốt những năm tháng qua...Ai cũng bảo tôi là thằng con trai mạnh mẽ. Mất cha, nhưng vẫn cố gắnghọc tốt, vào đại học, đi làm thêm để đỡ đần cho mẹ. Quả thật, từ ngàymất cha, tôi đã ép mình mạnh mẽ lên rất nhiều. Tôi sợ nhìn nét phiềnmuộn tội nghiệp in hằn lên khuôn mặt mẹ hàng đêm. Mẹ không hay nóivề cha, cũng không hay khóc. Mẹ chỉ âm thầm chăm sóc tôi, chăm sócđể cho căn nhà vẫn là một gia đình. Nhưng sự âm thầm làm tôi thấy sợ.Nỗi sợ vô hình rằng tâm hồn mẹ cũng đã khô mục theo cha từ lâu rồi.Tôi đã vì thế bắt bản thân phải mạnh mẽ và giỏi giang để mẹ bớt nhữngưu tư không đáng. Nhưng giờ, mẹ tôi cũng đi theo cha về một cõi hunhút nào không có tôi ở đó, tôi còn bơ vơ bấu víu lại nhân gian này đểlàm gì?Là một thằng con trai ở lứa tuổi đẹp đẽ đầy hoài bão này mà rơi vàohoàn cảnh như tôi, còn mấy ai dám vỗ ngực bảo mình mạnh mẽ, cònmấy ai thấy cuộc sống vẹn nguyên ý nghĩa được sống ban đầu? Nếucuộc sống đã không cho ta thấy hạnh phúc khi sống nữa, chắc là lúc taphải về bên một thế giới khác. Nghĩ vậy, tôi lại lầm lũi leo lên cầu thang.Đi bộ mười mấy tầng lầu chung cư không làm mệt nhoài những suy nghĩấu trĩ trong tôi. Ý nghĩ được đoàn tụ với gia đình đã mạnh mẽ hơn và đèbẹp mọi lý trí ham sống yếu đuối khác. Chỉ còn vài bậc thang nữa là đếnsân thượng, một đợt gió mang hơi mưa rất lạnh chợt tràn xuống, tê cóngmột vài tế bào thần kinh. Tôi khựng lại và ngẫm nghĩ đôi chút. Có nênkhông, kết thúc một sự sống đã kéo dài gần hai mươi năm? Nên khôngcho những dạy dỗ nuôi nấng của cha và mẹ đã từng dành cho? Nênkhông khi gieo mình xuống và bỏ mặc hết mọi nhân duyên từng có vớiđời?“Thật yếu đuối!”. Tôi lắc lắc đầu đẩy đi cái suy nghĩ sợ hãi vừa rồi. Tôiphải nhảy xuống thôi, cha mẹ đang đợi tôi, có lẽ họ mong tôi lắm. Làcon trai thì sao? Con trai thì không được nhớ thương người đã khuấtbằng những xúc cảm yếu đuối? Hay không được làm những việc như thếnày (tự sát)? Tôi đã quá mỏi mệt trong việc gồng mình để trở nên mạnhmẽ. Và tôi đã gần kiệt sức khi cứ cố tỏ ra bản lĩnh làm một bờ vai vữngchắc cho mẹ nương tựa và sẻ chia. Vì nỗi đau của tôi cũng ngang ngửanhư mẹ vậy. Có kém hơn đâu. Giờ mẹ tôi đã mất rồi. Người làm độnglực sống suy nhất cho tôi đã mất rồi. Tôi có quyền trút bỏ những phiềnmuộn trần gian này rồi, phải không?Hít một hơi thật sâu trong tâm trạng vẫn hoàn toàn bải hoải và kiệt quệ,tôi bước lên sân thượng. Quyết tâm đoàn tụ với gia đình ở cõi xa xôibỗng khựng hẳn lại vì một hình ảnh lạ lùng đập vào mắt tôi. Một cô gáitrạc tuổi tôi cùng chiếc ô màu hồng đã đứng trên tầng thượng này trướccả tôi, hình như cũng khá lâu rồi vì chiếc ô có vẻ đã sũng nước. Cô gáixoay xoay chiếc ô trên tay, không quan tâm lắm đến việc mưa đã ướtlấm lem đôi chân trần và một phần của chiếc váy trắng, có điều gì như làvui thích trên khuôn mặt xinh xắn kia.Nhưng, cảm giác mất mát đau thương khiến tôi không chú tâm nhiềuđến hình ảnh ấy. Tôi chỉ thấy hơi phiền. Tự sát trước mặt người lạ, cónên không?Sau một vòng xoay hồ hởi, cô gái đã nhìn thấy tôi. Đôi mắt tròn xoe thơngây ấy hình như lại nhìn thấu tâm cam tôi. Tôi mơ hồ nhận ra điều nàynên thoáng bước giật lùi. Cô gái ấy vẫn giữ nét hồn nhiên tươi tỉnh, nhìntôi và mỉm cười. Tôi nhớ, nụ cười ấy đã rất buồn.- Cao lắm anh ạ.Tôi hoang mang nhưng có phần tức giận. Liên quan gì đến cô ấy? Đờitôi là của tôi cơ mà! Chẳng còn gì níu tôi lại thì tôi có quyền ra đi chứ.- Liên quan gì đến em? Về nhà đi. Em không muốn nhìn thấy đâu! – Tôimệt mỏi nói, nửa như van, nửa như gào lên với em.Em vẫn điềm nhiên đứng yên đấy, tay xoay xoay chiếc ô màu hồng đầyvẻ yêu đời, chỉ là nhịp ...