Ngày xưa, xưa ơi là xưa , chắc chắn một điều là mọi người vẫn còn nhớ như in ngày ấy ở trong trí nhớ cuả mình. Vì từ ngày xưa ấy cho đến hôm nay chúng ta vẫn luôn nhắc về nó như một miền nhớ thân yêu. Vào một ngày chia theo thì quá khứ, khi bước đi sau cơn mưa, bầu trời trong xanh hiện lên một sắc cầu vồng gợi nhớ về một câu chuyện đời rất thực. Thuở xưa, khi chưa có loài người mà chỉ mới có muôn thú thôi, có một mảnh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ôn Văn: Vườn kỷ niệm Vườn kỷ niệm Ngày xưa, xưa ơi là xưa , chắc chắn một điều là mọi người vẫn còn nhớ như inngày ấy ở trong trí nhớ cuả mình. Vì từ ngày xưa ấy cho đến hôm nay chúng ta vẫnluôn nhắc về nó như một miền nhớ thân yêu. Vào một ngày chia theo thì quá khứ, khi bước đi sau cơn mưa, bầu trời trongxanh hiện lên một sắc cầu vồng gợi nhớ về một câu chuyện đời rất thực. Thuở xưa, khi chưa có loài người mà chỉ mới có muôn thú thôi, có một mảnhđất phủ đầy cỏ, và người ta gọi mảnh đất ấy là thảo nguyên xanh. Cũng có người lạibảo rằng đây là thung lũng cỏ xanh, chẳng biết nên gọi làm sao cho đúng. Thôi thì kêulà một mảnh đất xanh đầy cỏ cho vừa lòng tất cả vậy. Trên mảnh đất ấy, chỉ có cỏ và cỏ thôi, chứ lúc ấy chưa có gì hết. Cỏ trải dài từnơi này qua nơi khác, xanh và xanh. Mà bởi chỉ có cỏ nên muôn loài có vẻ như ngàycàng cảm thấy chán cảnh vật ấy. Chẳng có gì là mới mẻ, ngày hôm nay cỏ vẫn giốngnhư ngày hôm qua. Cỏ đồi bên này có mất đi một chút thì tìm sang đồi bên cạnh.Quẩn quanh chỉ là cỏ và cỏ, một màu xanh xanh xanh mà thôi. Ở trên cao chỉ có mỗiông Mặt Trời điểm màu vàng vàng vàng hằng ngày. Muôn loài thốt lên rằng, cuộcsống thật tẻ nhạt làm sao, khi mà ngày hôm nay cũng chỉ giống hôm qua và sẽ giốngnhau vào mai kia mốt nọ. Muôn thú nhìn cảnh như thế nên đâm ra chẳng còn muốnnhìn gì nữa, chị Thỏ vẫn là chị Thỏ, anh Gấu cứ là anh Gấu, chẳng ai thay đổi. Chị Bòcái cùng lũ con cũng vậy, ngày nào cũng gặm cỏ hoài mà không biết chán, lũ con chịcũng quẩn quanh như mẹ chúng nó. Muôn thú nhìn nhau ngán ngẩm, thế là chúngsống thờ ơ với nhau dù rằng chúng biết cảm giác hôm nay cũng giống như cảm giáccuả ngày mai chẳng có gì là thay đổi. Vậy nên muôn loài mạnh ai nấy sống, coi nhưkhông có gì xảy ra, thờ ơ và dửng dưng. Cuộc sống ấy tẻ nhạt như mảnh đất chỉ mỗimàu xanh ấy vậy! Buồn thật buồn vì cảnh vật chẳng có gì khác hơn, muôn thú cũngchỉ có thế. Rồi một ngày nọ, từng cơn gió to thật là to thổi ào ào hối hả, bầu trời thì tốisầm, muôn vật tỏ ra sợ hãi vô cùng. Sau cơn gió ầm ào ấy trời đổ mưa như trút nước,nước lênh láng chảy dài quẩn quanh thung lũng xanh tươi ấy, những hạt mưa to liênmiên không ngớt gieo xuống những hạt nặng nhọc. Muôn thú có vẻ thích thú với cơnmưa lắm, nhưng mưa một ngày lại đến hai ngày, rồi ba ngày. Thế thì chán lắm, mưahoài hà, muôn thú than thở. Mưa thế này, thung lũng ngập trong nước mất. Mưaxuống thì tránh mưa nên bụng ai cũng đói meo, cũng teo tóp lại, ba ngày rồi chứ ít ỏigì, mưa quá làm sao đi kiếm ăn đây. Mặc cho muôn thú than thở, trời vẫn cứ mưa, đến ngày thứ tư thì mọi nơi hầunhư đã ngập nước hết cả rồi. Từng đoàn từng đoàn dẫn dắt nhau đến nơi cao hơn đểtránh mưa, cả bọn tạm lánh vào một cái hang chật chội. Lố nhố cả bầy thú trong cáihang bé xíu ấy không phải là một cảnh tượng dễ chịu chút nào. Cùng ở một chỗ chậthẹp, lại đói, đâm ra cáu bẳn khó chịu, từ xưa đến giờ anh Sư Tử hiền ơi là hiền, bâygiờ trời thì mưa mà bụng thì đói mà lũ bê con cứ chạy nhặng xị, bực mình anh chỉ khekhẽ nhe răng. Thế mà chúng vẫn chẳng chịu yên cho, anh đâm bực, gầm một tiếng. Cảbọn trong hang cứ trợn mắt nhìn rồi hốt hoảng đổ dồn về hẳn một phía. Ui cha! Hômnay chúng bắt đầu biết sợ Sư Tử rồi đấy. Sư Tử thì hài lòng, thì ra mình cũng có uylắm, thế cho tụi nó biết, đừng có mà không biết tôn trọng người khác, ở đây chật chộithì phải biết nhường nhịn và đừng có làm ồn ào, chỉ càng đói thêm và xì-trét nữa. Sau bữa đó, hôm sau là ngày thứ năm rồi, mà trời vẫn mưa, bây giờ trong hangtối, muôn thú nằm bẹp dưới đất, chúng đói khát rã rời. Muôn thú bắt đầu biết nhớ, à,bây giờ nhớ cái lũng cỏ xanh nhàm chán kia, sao nó xanh tươi quá. Thế là cả bọn cùngnhao nhao lên, chị Thỏ nói rằng mình nhớ những bụi cỏ sau nhà, nhớ mấy củ cà-rốt đođỏ cuả mình. Anh Gấu thì nhớ con suối cạnh nhà, hằng ngày đến bắt cá, nhớ tiếngsuối róc rách nè, nhớ từng bậc đá ở con suối nè, nhớ những lần lang thang dọc bờ suốinè, nhớ những ngày oi ả ra suối tắm nè. Chị Bò cái và mấy chị cùng hội thì mơ màng,ái cha, tui nhớ cảnh Mặt Trời mọc mỗi buổi bình minh tui gặm cỏ quá, nhớ cảnh MặtTrời lặn nữa chứ. Thế mà cứ tưởng các chị chỉ gặm cỏ thôi chứ biết gì là thiên nhiênkia chứ. Các chị nhao nhao cả lên, chị thì nói nhớ những cánh bướm hay chao nghiêngxung quanh chị những buổi sớm mai, chị thì nhớ và thèm những cọng cỏ xanh ngọtngào đẫm sương đêm mỗi sáng. Mà sao các chị nhớ đến việc ăn không thế nhỉ. Anhheo rừng có vẻ cũng tâm đắc cùng các chị, anh nhớ những lần lùng sục khắp thunglũng, nghe những hương thơm lạ, anh bây giờ muốn hít một mùi hương cũng khôngđược. Sư Tử thì có vẻ trầm ngâm, nhớ những lúc nằm dài dưới gốc cây yên lành màtắm nắng, nhớ tiếng gió vi vu theo tán lá mỗi ban trưa… Rồi cả bọn ngồi thần thừ,chúng nhớ mông lung đủ thứ chuyện mà trước cơn mưa chúng cho là cảnh vật thậtđáng chán ...