Đã là người Việt nam, ai lớn lên mà chẳng mang theo, dù ít, dù nhiều hơi ấm của những lời ru, những lời yêu thương êm đềm khi xưa mẹ hát. Đã mang trong mình dòng máu Việt, ai mà chẳng có một góc tuổi thơ trong sang, hồn nhiên, chập chờn theo đôi cánh cò trắng ở nơi sâu thẳm hoài niệm, tâm hồn. Chế Lan Viên cũng vậy, ông cũng là người Việt Nam, dòng máu chảy trong huyết quản ông cũng mang tên Lạc Hồng, có lẽ vì thế, trong thơ ông, dù là suy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phân tích bài thơ CON CÒ Phân tích bài thơ CON CÒ Phân tích bài thơ CON CÒ CON CÒ Đã là người Việt nam, ai lớn lên mà chẳng mang theo, dù ít, dù nhiều hơi ấmcủa những lời ru, những lời yêu thương êm đềm khi xưa mẹ hát. Đã mang trong mìnhdòng máu Việt, ai mà chẳng có một góc tuổi thơ trong sang, hồn nhiên, chập chờntheo đôi cánh cò trắng ở nơi sâu thẳm hoài niệm, tâm hồn. Chế Lan Viên cũng vậy,ông cũng là người Việt Nam, dòng máu chảy trong huyết quản ông cũng mang tên LạcHồng, có lẽ vì thế, trong thơ ông, dù là suy ngẫm, dù là triết lí, ta vẫn gặp lời ru ầu ơcủa mẹ, ta vẫn thấy kỉ niệm tuổi thơ nồng cháy, ta vẫn nghe trong gió thong thả nhịpvỗ cánh cò. Và “Con cò” là bài thơ tiêu biểu cho một hồn thơ như thế, một bài thơ màchất triết lí, suy tưởng đã hoà làm một với những lời ca đẹp đẽ nhất ca ngợi tình mẹ,ca ngợi ý nghĩa của những lời hát ru với cuộc đời mỗi con người. Trong trang thơ, cánh cò không tự có, không tự hiện hữu bất di bất dịch nhưmuôn vàn câu chữ của thi ca, nó phải bay ra từ một miền xa xôi lắm. Chế Lan Viên đãđánh thức cánh cò yên ngủ, gọi cò về với những lời ru ấp ủ trong tâm hồn thi nhân đểrồi, qua lời ru của mẹ trên trang thơ, con cò bắt đầu đến với tuổi thơ diệu kì của đứatrẻ. Dịu dàng, ên ái, người mẹ bắt đầu thủ thỉ, tâm tình với niềm yêu thương tha thiết:“Con cò bế trên tay Con chưa biết cánh cò Nhưng trong lời mẹ hát Có cánh cò đang bay” Rất tự nhiên, mẹ thấy con vẫn còn bé bỏng lắm, vẫn còn phải bế trên tay mẹ.Con đã biết cánh cò trắng là gì đâu, con đã biết cuộc đời xung quanh là gì đâu, con chỉđón nhận cuộc đời một cách vô thức. Vô thhức thôi nhưng dường như đứa trẻ đã cảmnhận được cánh cò trắng đang bay đến bên mình, đã nghe thấy âm điệu ngọt ngàotrong trẻo của lời ru. Em chưa hiểu tình mẹ, nhưng mơ hồ, em đã thấy bên em một sựche chở, vỗ về thiêng liêng, một tình yêu thương êm đềm, trìu mến. Và cánh cò, cánhcò bắt đầu chao lượn trong lời hát ru con: Con cò bay la Con cò bay lả Con cò cổng phủ Con cò Đồng Đăng Thi sĩ không trích hết lời ca dao, chỉ gợi thôi mà cả một bầu không khí đã rất xaxăm bỗng trở về nguyên vẹn. Nơi thanh bình và yên ả. Nơi ấy có cánh cò, có nhữnghình ảnh rất đẹp đã đi vào tiềm thức không biết bao thế hệ con người. Ở nơi ấy, ta vẫnnghe được tiếng cuộc đời vất vả, nhọc nhằn của người nông dân và đặc biệt là nhữngngười phụ nữ, những người chị, người mẹ Việt Nam, tiếng những đứa con yêu thươngtha thiết, sẵn sang hi sinh cho con tất cả những cánh cò kia, dù sa cơ, dù chết cũng xinđược “xáo nước trong” để khỏi mang tiếng xấu cho đàn con nhỏ. Dẫu rằng đó là lờihát ru, lời ca dao cách tân trong thơ hiên đại, cánh cò vẫn mang theo cả nỗi buồn,niềm vui hoà lẫn, khiến người đọc phải nghĩ, phải suy. Người mẹ ru con trong vất vả,nhọc nhằn càng gieo thêm đắng cay, cái vị đẵng cay mà Xuân Quỳnh từng không giấunổi xúc động khi nghe câu hát ấy trong “gió Lào” và “cát trắng” miền Trung: “Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạt Mẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răng” Lời ru của mẹ có đứa con bé bỏng, có cánh cò yếu đuối, nó không còn là lời hátru nữa, nó là lời tâm tình của trái tim người mẹ nhân từ, bao dung. Khi thì mẹ thươngcon, khi thì mẹ thương cánh cò cả cuộc đời yếu đuối. Dù rằng lời ru có mang theo baođiều như thế, em bé vẫn say ngủ ngon lành. Tình mẹ hoà vào lời ru vẫn vỗ về tâm hồnnon nớt, vẫn cho con niềm yêu thương và che chở tuyệt vời. Bầu không khí của hoàiniệm quá khứ dần dần khép lại, đưa con người trở về với thực tại, với mẹ, với em: Ngủ yên! Ngủ yên! Cò ơi, chớ sợ! Cánh cò mềm mẹ đã sẵn tay nâng Lời mẹ trứoc kia còn trầm, buồn vang lên trong cái âm điệu dài, xa vắng vậymà giờ đây sao trìu mến, sao tha thiết đến lạ lung, vỗ về, nâng giấc tình yêu, thi nhânbước đến khoảng trời vời vợi chân lí, nơi ấy có một sự thực mà cả đời người kiếm tìmmới chợt hiểu, nó ở bên ta, nó ở giữa cuộc đời: Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con. “Dù”, “vẫn”, sự khẳng định chắc chắn hơn bao giờ hết. Nó hiển nhiên nhưchính cuộc đời. Con dù lớn khôn, dù trưởng thành đến đâu, trước long mẹ bao la convẫn luôn bé bỏng. Mặt trời con luôn sưởi ấm trái tim mẹ, còn mẹ, mẹ mãi yêu con,yêu con bằng tình yêu theo bé bước đi mãi mãi. Tình mẹ là thế, bao la, lời ru của mẹlà thế, êm đềm, tha thiết, suốt đời con được hưởng, suốt đời con tìm thấy, nhưng chắcgì con đã thấu hiểu, cả cuộc đời mẹ đã gửi vào trong đó tất cả tình cảm, tất cả sự chởche, tất cả tình yêu thương êm đềm tha thiết: Ta đi trọn kiếp con người Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru ( Nguyễn Duy ) Nhà thơ Nguyễn Duy đã viết những vần thơ như thế vì bằng trải ngiệm ông đãhiểu cái bao la bất tận của tình mẹ yêu con. Còn Chế Lan Viên, thi sĩ tìm thấy trongcánh cò yêu thương bay ra ...