Cái lạnh của những ngày đầu lập đông làm con người ta cứ muốn rúc mình trong chăn ấm mãi không thôi. Tôi nằm cuộn tròn như một con mèo nhỏ, cựa mình tỉnh giấc khi thấy screen điện thoại sáng lóa. Dòng chữ “anh yêu” hiện ra, ánh lên sắc xanh sẫm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phép màu tình yêu Phép màu tình yêuCái lạnh của những ngày đầu lập đông làm con người ta cứ muốn rúc mình trongchăn ấm mãi không thôi. Tôi nằm cuộn tròn như một con mèo nhỏ, cựa mình tỉnhgiấc khi thấy screen điện thoại sáng lóa. Dòng chữ “anh yêu” hiện ra, ánh lên sắcxanh sẫm. Như những tia nắng ấm áp len lỏi qua lớp kính thủy tinh, hắt thẳng vào trái tim đang đập rộn ràng của tôi. Dường như ngay lập tức, tôi với tay chộp lấy chiếc điện thoại, áp tai nghe vào : -Trung hả ? Gọi cho em có chuyện gì vậy ?-Uh, anh đây. Hiện giờ em có thể tới quán café gần nhà anh được không ? Anh có chút chuyện muốn nói với em… -OK. Đợi em mười phút nha !-Tôi nói rồi nhanh chóng cúp máy, phóng nhanh xuống giường. Lòng tràn ngập hạnh phúc. ~~~~~~~~~~~~~~~Chiếc vespa phóng nhanh trên con đường rộng thênh thang, xuyên qua bầu không khí khô hanh đang vây kín mọi nẻo đường. Gió thổi vun vút bên tai, như nhữngnhát roi quật tới tấp vào các hốc mắt, khoang mũi. Dường như không bị ảnh hưởng bởi luồng khí lạnh đang cản trở, tôi lao nhanh hơn, cảm thấy nắng như đang bao phủ tâm trí. ~~~~~~~~~~~~~~ Địa điểm anh hẹn tôi là một quán café Pháp lãng mạn, trầm mặc trong một góccuối con đường. Không quá cầu kì hay hoa hòe, quán lại khá mộc mạc với tông gỗ, phảng phất mùi hương nhè nhẹ của trầm hương, cùng những chiếc TV trắng đennhỏ xíu và cái đèn dây tóc treo lủng lẳng trên trần nhà. Gợi về cảm giác cổ xưa của những thập niên trước. Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn quanh trong không gian chật kín người. Ngay lập tức, tiếng nhạc Sonate êm ả vọng đến thính giác, đưa tôi vào cảm giác mụ mị trong chốc lát. Anh của tôi luôn khéo chọn chỗ, nhất là những địa điểm hẹn hò lãng mạn như thế này. Mà hình như không hẳn là hẹn hò. Tôi nghĩthầm. Nghiêng đầu ngó qua phía cửa sổ. Anh ngồi đó, bên cạnh một cô gái với mái tóc nâu óng. Với ý nghĩ anh định giới thiệu một ai đó, tôi bước nhanh đến, ngồi ngay phía đối diện : -Chào anh.-Tôi hạ giọng.-Còn đây là…?!-Hump…Anh sẽ giới thiệu sau. Giờ thì em chọn món trước đi.-Trung nói rồi đẩymenu về phía tôi, sau đó vòng tay ôm eo cô gái bên cạnh, kéo cô ta về phía mình. Dường như ngay sau đó, những đường nét trên gương mặt cô ta đanh lại, tỏ vẻ không hài lòng, kế đó, cô ấy đẩy Trung ra xa mình.Tôi hơi nheo mắt lại trước hành động của anh. Rốt cuộc cô gái này là ai chứ ? Em gái ? Chị gái ? Hay chỉ đơn thuần là bạn anh ?! Tôi nhận cái menu từ tay anh, nhìn chăm chăm vào những dòng chữ trên đó. Cố gắng đánh tan dòng suy nghĩ đang ồ ạt mọc lên như những thảm lá xanh sẫm. -Này, anh định chừng nào mới nói cho Hạnh biết đây. -Àh, về chuyện đó, anh nghĩ cứ từ từ đã. Dẫu sao anh và Hạnh cũng quen nhauđược một thời gian khá dài. Vì vậy, chắc cô ta cũng cần thêm một thời gian nữa để chấp nhận em àh !Những câu nói với âm điệu khẽ khàng như gió thoảng vọng đến tai tôi. Tôi hạ thấpcuốn menu đang cầm xuống, chỉ để lộ đôi mắt. Anh và cô gái tên My đang thỏ thẻ với nhau một điều gì đó. Mà tôi-kẻ ngoài cuộc-không được phép biết.Tôi thấy lòng mình hẫng đi một nhịp. Thậm chí trước đó, chưa bao giờ anh giấu tôi chuyện gì. Chưa bao giờ. Nhưng làm sao tôi có thể biết được điều đó cơ chứ ! Chưa bao giờ chỉ có thể là sự khẳng định của riêng tôi. Còn anh thì sao ? Rất có thể anh cũng đang lừa dối tôiđiều gì đó. Nhưng lại khoác cho nó một lớp vỏ bọc quá đỗi tự nhiên. Bằng cách đó, tôi nhanh chóng bị che mắt và dường như chỉ tin mỗi vào anh.Trong một phần triệu giây, cảm giác bất an bao trùm lấy tôi. Nhờ một trực giác vôhình, tôi nhận ra niềm tin của mình thật mù quáng. Phần còn lại, tôi đã ngờ ngợ ra điều anh sẽ phải nói sau đây. Ngay tức khắc, tôi đặt cuốn menu xuống đột ngột, hướng thẳng ánh nhìn về phía cặp đối diện. Họ giật mình, hệt như trộm bị phát giác. Cô gái tên My khéo léo rútra khỏi vòng tay của anh, cúi đầu xuống. Mái tóc nâu óng phủ lòa xòa xuống vầng trán cao. Tôi nhìn sang Trung, lúc này đang bâng quơ khuấy cái muỗng bạc trên cốc cà phê đen nghi ngút khỏi, tỏ vẻ vẫn chưa muốn mở lời. -Trung ah, cô gái này là ai vậy ?!-Tôi nhỏ nhẹ. -Hmmm… Trung kéo dài giọng. Nhấp một ngụm cà phê nóng. Chán thật ! Tôi luôn ghét cái cách trì nài của anh. -Trung !-Tôi lặp lại tên anh lần nữa, đột dưng chỉ muốn hét lên. -Chúng ta chia tay đi.-Trung nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt đen sẫm lại. -Cái gì ? Anh đùa àh ? Sao có thể như thế được ? Ah, ý em là…chúng ta đã quennhau được 2 năm rồi…-Tôi hỏi dồn. Giọng gần như nhẹ hẫng trong câu cuối cù ...