‘Phía ấy con tàu
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 1.58 MB
Lượt xem: 18
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Những đêm thật sâu tôi mới nghe được tiếng con tàu. Lúc ấy tôi thấy nhớ một lúc nào tôi đang ngật ngừ bên cửa sổ, loang loáng những bụi gai hun hút và bao giờ cũng vậy chúng vẫn hồn nhiên vẫy chào cái nhìn lãnh đạm của con người. May chăng chỉ có con tàu thỉnh thoảng cất tiếng réo chào tạm biệt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
‘Phía ấy con tàu ‘Phía ấy con tàu-Những đêm thật sâu tôi mới nghe được tiếng con tàu. Lúc ấy tôi thấy nhớ một lúcnào tôi đang ngật ngừ bên cửa sổ, loang loáng những bụi gai hun hút và bao giờcũng vậy chúng vẫn hồn nhiên vẫy chào cái nhìn lãnh đạm của con người. Maychăng chỉ có con tàu thỉnh thoảng cất tiếng réo chào tạm biệt.Nhà Hân phía trước là con đường băng vào thành phố, hừng hực những đoàn xebăng ngang về trung tâm. Đằng sau cách một khoảng vườn ẩm ướt lạnh lẽo là đầmđìa nước là đường tàu, thép xanh đen. Hân kể cho tôi nghe ngày xưa lũ dế hay đutrên những ngọn cỏ, gọi sang bên này những lúc không có con tàu đi băng qua.Hân quen với tiếng con tàu thở mệt mỏi hay hối hả khi rời ga băng về phương Namhoặc trở ra Bắc. Vào thành phố mấy ngày đầu em ngủ không được đấy! Tôi cười:Không có con tàu ru chứ gì?. Hân cười tinh quái: Tàu gào thì có!Cũng là lộ hành, mà đi tàu thấy hiu hiu làm sao ấy, lũ trẻ từ trong những căn nhà lábé nhỏ, cứ chạy ra tần ngần nhìn cửa sổ con tàu. Đã mấy lần ở chổ tránh tàu, tôi đãnhường cả phần bánh ngọt cho mấy đứa nhỏ chỉ cao hơn vồng cải ngồng vàng xơxác, chìa tay ra xin. Mà quái làm sao chúng chỉ xin những đoàn tàu dừng lại khitrời bắt đầu xẩm tối.Công **** thấy ở nhà thế nào? Tôi hỏi khi Hân trở về thành phố. Hân rầu rỉ:Hàng rào cây đinh tử của em bị phá hết rồi. Mở đường thì phải chịu thôi, xe ủinó đâu biết thương dù hàng rào bé nhỏ. Tôi nói như vậy nhưng thực ra cũng nhóilòng khi đi qua nhà Hân, thấy hàng rào đinh tử biến mất chỉ còn trơ trọi đất. Tôian ủi: Khi nào công **** lấy băn`g cử nhân trở về, lúc ấy hàng rào đinh tử sẽxanh trở lại. Hân bước ra cửa, đi lại mảnh vườn đầy lá rụng. Hân quay lại hỏingười đang đi tới: Lũ dế của Hân sao không chịu leo lên cỏ đùa nữa nhỉ?. Nógià rồi, có ai đứng trong vườn khóc nhè nữa đâu mà nó đùa để vui?. Tôi bồi hồinhớ về ngày xưa khi chúng tôi hay ra đây chơi. Lũ kiến trên cây xoài ngày đó hungdữ như bầy sư tử đói, bâu tới thằng con trai hăm hở. Giờ nó nhìn tôi hối hận vìchẳng bao giờ thấy gã phải leo lên cây nữa.Nhìn lên cành cây cao lấp loáng ánh nắng xiên qua lá non màu tím nõn, tôi hỏi:- Công **** có nhớ cây xoài này không?- Ít khi nhớ, ở Sài Gòn ồn ào làm quên nhiều lắm! Anh có buồn không?- Đó là lẽ thường của người đã lớn.- Bộ anh coi thường người lớn à?- Không! Anh cũng vậy thôi, em quên là đương nhiên.- Này, nhưng em vẫn nhớ con đường tàu sau vườn này đấy!- Bởi vì em vẫn có lúc buồn phải không?Tôi nhìn vào mắt Hân. Hân im lặng, rồi đột nhiên ngẩng đầu: - Nếu quênnó thì sẽ là vui?- Sẽ là bất hạnh!Lúc ấy đoàn tàu băng ngang, réo lên hồi còi rộn rã làm hai chúng tôi thấy lànhlạnh. Nhìn đoàn tàu hút sau bờ cây xa. Hân trở lại nhà: - Ngày mốt em cũng đi nhưthế này.- Anh cũng trở lại trường.Hôm chiều Hân lên tàu, Hân mặc áo gió màu xanh cỏ. Hân cùng bạn bè đông ắp,chưa đi mà đã cười giòn như bắp. Hân nói với tôi: - Vào thành phố em sẽ viết thưvề con tàu như đã giao hẹn với anh.Tôi giật đầu: - Anh sẽ chờ em trên báo.Hân nghiêm mặt: - Nếu chờ thì em sẽ không viết nữa.- Cũng chẳng sao, thế giới này sẽ có thêm một sinh vật cổ dài nữa. Tôi pha trò chongười bạn mình vui trước giờ chia tay.- Vậy thì đừng có ra ga tiễn nữa thì cổ sẽ ngắn dần đi đấy! Hân cười khanh khách.- Đành phải dài cổ thôi, người bạn nhỏ của tôi ạ! Lũ dế của bạn có thể già nhưngtôi thì không thể già được.- Và quên cả mối thù với lũ kiến xoài rồi chứ?- Cái gì đó thù suốt đời!Hân cười làm tôi cảm thấy buồn vì kỷ niệm thời trẻ con cứ lừng lững như đầu contàu đang tiến tới ráp goong, báo hiệu con tàu sắp rời bến.Quả đúng như thế, tiếng loa vang ầm ầm như đợt sấm của cơn mưa báo hiệu chomọi người phải nhanh chân lên tìm cho mình một vị trí thích hợp. Tôi cũng thấybồn chồn. Hân không cười nữa, xốc túi xách lên vai: - Đi nhé! Cậu bé to đầu ạ! Ởlại nhớ học hành cho tốt nhé!- Còn cô, người bạn nhỏ, cô cũng cố gắng học thật giỏi nhé, nhớ đừng quên lũ dếcủa tôi nhé!- Sẽ quên đấy! Thôi đi nhé!Đoàn tàu rùng mình, chuyển động đụng toa vào nhau như răng va đập vì lạnh, rồilao dần vào con đường vòng.Tôi chạy về tới barie, lúc ấy con tàu mới thực sự cuộc hành trình, ầm ầm lao đi nhưmũi tên. Tôi mong từ cửa sổ loang loáng kia sẽ có bóng hình của Hân. Nhưng đểcho an toàn, người ta đã kéo cửa sổ lưới sắt xuống che kín. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
‘Phía ấy con tàu ‘Phía ấy con tàu-Những đêm thật sâu tôi mới nghe được tiếng con tàu. Lúc ấy tôi thấy nhớ một lúcnào tôi đang ngật ngừ bên cửa sổ, loang loáng những bụi gai hun hút và bao giờcũng vậy chúng vẫn hồn nhiên vẫy chào cái nhìn lãnh đạm của con người. Maychăng chỉ có con tàu thỉnh thoảng cất tiếng réo chào tạm biệt.Nhà Hân phía trước là con đường băng vào thành phố, hừng hực những đoàn xebăng ngang về trung tâm. Đằng sau cách một khoảng vườn ẩm ướt lạnh lẽo là đầmđìa nước là đường tàu, thép xanh đen. Hân kể cho tôi nghe ngày xưa lũ dế hay đutrên những ngọn cỏ, gọi sang bên này những lúc không có con tàu đi băng qua.Hân quen với tiếng con tàu thở mệt mỏi hay hối hả khi rời ga băng về phương Namhoặc trở ra Bắc. Vào thành phố mấy ngày đầu em ngủ không được đấy! Tôi cười:Không có con tàu ru chứ gì?. Hân cười tinh quái: Tàu gào thì có!Cũng là lộ hành, mà đi tàu thấy hiu hiu làm sao ấy, lũ trẻ từ trong những căn nhà lábé nhỏ, cứ chạy ra tần ngần nhìn cửa sổ con tàu. Đã mấy lần ở chổ tránh tàu, tôi đãnhường cả phần bánh ngọt cho mấy đứa nhỏ chỉ cao hơn vồng cải ngồng vàng xơxác, chìa tay ra xin. Mà quái làm sao chúng chỉ xin những đoàn tàu dừng lại khitrời bắt đầu xẩm tối.Công **** thấy ở nhà thế nào? Tôi hỏi khi Hân trở về thành phố. Hân rầu rỉ:Hàng rào cây đinh tử của em bị phá hết rồi. Mở đường thì phải chịu thôi, xe ủinó đâu biết thương dù hàng rào bé nhỏ. Tôi nói như vậy nhưng thực ra cũng nhóilòng khi đi qua nhà Hân, thấy hàng rào đinh tử biến mất chỉ còn trơ trọi đất. Tôian ủi: Khi nào công **** lấy băn`g cử nhân trở về, lúc ấy hàng rào đinh tử sẽxanh trở lại. Hân bước ra cửa, đi lại mảnh vườn đầy lá rụng. Hân quay lại hỏingười đang đi tới: Lũ dế của Hân sao không chịu leo lên cỏ đùa nữa nhỉ?. Nógià rồi, có ai đứng trong vườn khóc nhè nữa đâu mà nó đùa để vui?. Tôi bồi hồinhớ về ngày xưa khi chúng tôi hay ra đây chơi. Lũ kiến trên cây xoài ngày đó hungdữ như bầy sư tử đói, bâu tới thằng con trai hăm hở. Giờ nó nhìn tôi hối hận vìchẳng bao giờ thấy gã phải leo lên cây nữa.Nhìn lên cành cây cao lấp loáng ánh nắng xiên qua lá non màu tím nõn, tôi hỏi:- Công **** có nhớ cây xoài này không?- Ít khi nhớ, ở Sài Gòn ồn ào làm quên nhiều lắm! Anh có buồn không?- Đó là lẽ thường của người đã lớn.- Bộ anh coi thường người lớn à?- Không! Anh cũng vậy thôi, em quên là đương nhiên.- Này, nhưng em vẫn nhớ con đường tàu sau vườn này đấy!- Bởi vì em vẫn có lúc buồn phải không?Tôi nhìn vào mắt Hân. Hân im lặng, rồi đột nhiên ngẩng đầu: - Nếu quênnó thì sẽ là vui?- Sẽ là bất hạnh!Lúc ấy đoàn tàu băng ngang, réo lên hồi còi rộn rã làm hai chúng tôi thấy lànhlạnh. Nhìn đoàn tàu hút sau bờ cây xa. Hân trở lại nhà: - Ngày mốt em cũng đi nhưthế này.- Anh cũng trở lại trường.Hôm chiều Hân lên tàu, Hân mặc áo gió màu xanh cỏ. Hân cùng bạn bè đông ắp,chưa đi mà đã cười giòn như bắp. Hân nói với tôi: - Vào thành phố em sẽ viết thưvề con tàu như đã giao hẹn với anh.Tôi giật đầu: - Anh sẽ chờ em trên báo.Hân nghiêm mặt: - Nếu chờ thì em sẽ không viết nữa.- Cũng chẳng sao, thế giới này sẽ có thêm một sinh vật cổ dài nữa. Tôi pha trò chongười bạn mình vui trước giờ chia tay.- Vậy thì đừng có ra ga tiễn nữa thì cổ sẽ ngắn dần đi đấy! Hân cười khanh khách.- Đành phải dài cổ thôi, người bạn nhỏ của tôi ạ! Lũ dế của bạn có thể già nhưngtôi thì không thể già được.- Và quên cả mối thù với lũ kiến xoài rồi chứ?- Cái gì đó thù suốt đời!Hân cười làm tôi cảm thấy buồn vì kỷ niệm thời trẻ con cứ lừng lững như đầu contàu đang tiến tới ráp goong, báo hiệu con tàu sắp rời bến.Quả đúng như thế, tiếng loa vang ầm ầm như đợt sấm của cơn mưa báo hiệu chomọi người phải nhanh chân lên tìm cho mình một vị trí thích hợp. Tôi cũng thấybồn chồn. Hân không cười nữa, xốc túi xách lên vai: - Đi nhé! Cậu bé to đầu ạ! Ởlại nhớ học hành cho tốt nhé!- Còn cô, người bạn nhỏ, cô cũng cố gắng học thật giỏi nhé, nhớ đừng quên lũ dếcủa tôi nhé!- Sẽ quên đấy! Thôi đi nhé!Đoàn tàu rùng mình, chuyển động đụng toa vào nhau như răng va đập vì lạnh, rồilao dần vào con đường vòng.Tôi chạy về tới barie, lúc ấy con tàu mới thực sự cuộc hành trình, ầm ầm lao đi nhưmũi tên. Tôi mong từ cửa sổ loang loáng kia sẽ có bóng hình của Hân. Nhưng đểcho an toàn, người ta đã kéo cửa sổ lưới sắt xuống che kín. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tình yêu bất hủ tình yêu đôi lứa giấc mơ tình đầu kỉ niệm yêu trái tim màu hồng con đường tình yêu dấuGợi ý tài liệu liên quan:
-
15 trang 33 0 0
-
Những câu nói tiếng Anh bất hủ về tình yêu
6 trang 29 0 0 -
Bốn điều cần lưu ý khi tiếp đãi bạn trai.
3 trang 27 0 0 -
24 trang 26 0 0
-
Giáo dục giới tính với 100 câu hỏi
29 trang 25 0 0 -
14 trang 24 0 0
-
9 trang 24 0 0
-
'Hành trang' cho nam giới đi tán gái
5 trang 24 0 0 -
10 trang 23 0 0
-
24 trang 23 0 0
-
3 trang 23 0 0
-
23 trang 23 0 0
-
20 trang 23 0 0
-
23 trang 23 0 0
-
Chinh phục nàng từ những điều rất nhỏ
4 trang 22 0 0 -
16 trang 22 0 0
-
7 trang 22 0 0
-
11 trang 22 0 0
-
12 trang 21 0 0
-
4 trang 21 0 0