Thông tin tài liệu:
Chẳng thể tưởng tượng có một ngày Khương Nhi và Vy Vy lại nắm tay nhau chạy như bay trên đường... · Đi với “ông” không? - “Ông già Noel” mỉm cười. · Thụy Phong? - Nhi khẳng định suy đoán của mình đúng vì giọng nói ấy nó quá quen thuộc với Nhi. · Ủa? Cậu nhận ra hả? Tưởng lại bảo tớ là ông già Noel chứ? ·
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phía cuối con đường - Kì 4Phía cuối con đường - Kì 4: Lets smileChẳng thể tưởng tượng có một ngày Khương Nhi và Vy Vy lại nắm tay nhauchạy như bay trên đường...· Đi với “ông” không? - “Ông già Noel” mỉm cười.· Thụy Phong? - Nhi khẳng định suy đoán của mình đúng vì giọng nói ấy nó quáquen thuộc với Nhi.· Ủa? Cậu nhận ra hả? Tưởng lại bảo tớ là ông già Noel chứ?· Cậu làm gì mà ăn mặc như thế? Sao lại bận đồ ông già Noel? Còn mang râu giảnữa chứ. Trông ngộ quá đi!· Đi với tớ thì biết.Phong và Nhi cùng đến một nơi mà hai đứa định đến. Nhưng chợt nhớ ra điều gì,Nhi dừng lại· Chờ tớ một chút, cậu đến đấy trước đi.· Cậu đi đâu?· Lát rồi sẽ biết.Nhi nháy mắt với Phong rồi nó chạy đi thật nhanh. Trong lòng nó vui lắm, chắcchắn hôm nay sẽ là một Giáng Sinh đầy ý nghĩa.Vy rảo bước một mình trên đường. Nói là một mình có nghĩa nó không đi chungvới ai có quen cả. Nó cảm thấy thật trống trải và bơ vơ giữa dòng người tấp nập.Nó miên man suy nghĩ. Rằng thì hôm nay nó đã hiểu thế nào là cảm giác thất tình,rằng thì cô công chúa xinh đẹp đã bị chàng hoàng tử Phương Thụy Phong từ chốithẳng thừng khi cô ấy vừa bày tỏ tình cảm, rằng thì người vinh dự nhận được danhhiệu kẻ thắng cuộc không ai khác chính là cô bé lọ lem Huỳnh Khương Nhi.Nó đã thích Phong từ khi còn bé tẹo, Phong cũng biết điều đó mặc dù nó không nóira. Hồi nhỏ chúng nó hay chơi trò công chúa, hoàng tử và Thụy Phong chính làngười tuyên bố “Ta sẽ bảo vệ cho nàng khỏi tay mụ phù thủy độc ác”. Vậy mà hômnay…Đường phố tấp nập và đông nghẹt. Giáng Sinh mà. Lúc đầu thì Huy có rủ nó đichơi nhưng nó không muốn. Người nó muốn là Thụy Phong cơ. Nhưng giờ nàycậu ấy đang ở đâu? Chắc là đang đi chung với Khương Nhi và hai người họ đangcười cười nói nói, đang nghĩ tới bộ mặt buồn hiu của nó và thích thú đây mà. Tựdưng nó muốn rẽ vào con hẻm bên trong. Việc gì phải chen chúc cho khổ sở thếnày, đi vào đường trong có phải thích hơn không. Dù là hơi tối và vắng người đấynhưng chỉ có mình nó, thoải mái hơn.Vy đang mẩn mê suy nghĩ thì có bóng đen nào đó lù lù xuất hiện, đi loạng choạngtiến về phía nó. Hình như đó là tên say rượu. Nó bắt đầu run nhưng nghĩ chắckhông có chuyện gì xảy ra, nếu mình không đụng tới hắn, cứ lao đầu mà đi thì hắncũng không làm gì mình. Nghĩ vậy, nó cứ tiến thẳng về phía trước.· Bé cưng sao lại đi chơi một mình vậy? Người yêu đâu sao không đi cùng lại đểcưng lủi thủi một mình thế này. Lỡ người nào bắt mất thì sao?· Vừa bị đá lấy gì có người yêu! - Vy hậm hực và cứ vậy mà đi. Nhưng rồi bất ngờhắn kéo tay Vy lại· Vậy thì đi với anh đi. Nhìn xinh thế kia mà bị đá sao? Tội thế cưng!· Ê, làm gì vậy? Buông tôi ra!Vy hốt hoảng và hét lên nhưng vô hiệu quả. Đường này ít người qua lại, nhà nhàlại đi chơi, chẳng ai nghe thấy tiếng hét của nó cả. Nó bắt đầu sợ hãi và trong đầunó xuất hiện những ý nghĩ vớ vẩn. “Toi, bao nhiêu năm mẹ dạy dỗ, một thiên kimtiểu thư mà gặp chuyện này không biết sẽ ra sao… Chết thật rồi Vy ơi. Nếu giờnày có ai đến cứu chắc mày… yêu người đó suốt đời.” Nó giằng co với tên kia cốđể chạy nhưng hắn mạnh quá, một đứa con gái chưa từng cây chổi quét nhà thì làmsao đủ chống cự với hắn. Vừa lúc thằng kia định đưa tay sờ lên người nó thì…Bốp! Bốp! Bốp!· Buông cậu ấy ra ngay! - Tiếng đứa con gái vang lên và đánh túi bụi vào thằng vôhọc đang say xỉn. Hắn quay qua và cười rú lên.· Lại thêm một em nữa à, lại đây với anh nào…Hắn đưa tay định chồm lấy thì bị nhỏ đó đá cho một phát nằm lăn quay ra đường.Nhỏ cầm lấy tay Vy kéo chạy thật nhanh ra ngoài đường lớn. Đến đoạn đông ngườivà cảm thấy an toàn, hai đứa thả tay nhau ra và thở hồng hộc. Bây giờ, Vy mớiđịnh thần lại và bất ngờ nhận ra người cứu mình lại chính là Nhi.· Là Nhi à…· Cậu đi đâu một mình trong đường vắng vậy? Sao mà gan thế?· Tớ… - Vy định bụng nói thẳng ra là vì nó vừa bị Phong từ chối, chán quá đi lungtung nhưng nghĩ tới thể diện của mình mà nhất là đối với Nhi, nó lạc sang hướngkhác - Thế sao cậu lại ở đây?· Tớ thấy cậu từ ở đầu đường cơ, định rủ cậu đi với tớ tới chỗ này thì bất ngờ cậu rẽvào trong, tớ cũng phải chạy theo. Cậu không đi chơi ở đâu à? Tớ tưởng cậu cónhiều chỗ chơi lắm chứ?· Không. Chán rồi, không muốn đi.· Thế đi với tớ không, có một nơi rất thú vị để đến đấy.· Đi đâu?· Cứ đi rồi cậu sẽ biết.· Nhưng… Thụy Phong đâu, cậu không đi chơi với cậu ấy à?Nhi hơi bất ngờ về câu hỏi này, rồi nó mỉm cười kéo tay Vy cùng đi với nó.· Ở đó có nhiều người lắm… cả Phong nữa.Vy miễn cưỡng đi theo Nhi. Dù sao thì nó không biết đi đâu, nếu cứ đi một mìnhthế này vừa buồn, vừa không an toàn. Hơn nữa, nó cũng muốn đi đến “nơi thú vị”mà Nhi và Phong đã hẹn nhau. Dù không muốn làm kì đà cản mũi nhưng cái tò mòtrong nó lấn át hết rồi.Nhi cứ… tự nhiên nắm tay nó. Lúc nãy thì vì cứu nó và không biết là ai nên nóđồng ý. Còn bây giờ, kẻ đang nắm tay nó lại là Nhi - đối thủ số 1 ...