Phở Hách
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 154.17 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hiệu phở nằm như một thách thức trong khu phố phần lớn hàng quán là của người Mỹ. Bên ngoài mặt tiền xập xệ, không tô điểm sơn phết gì nhiều, nhưng tấm bảng hiệu viết vài chữ đơn sơ có chọc nọc lắm bạn đồng nghiệp trong vùng: Phở Hách Mở 9 giờ sáng, đóng 4 giờ chiều Chẳng rõ có bí quyết gia truyền gì mà đi tới đâu mở phở hiệu của lão Hách luôn luôn đắt khách. Điều này nếu có ai tò mò cũng vô phương tìm biết. Người ở đây chỉ biết sau ngày...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phở Háchvietmessenger.com Hà Thúc Sinh Phở HáchHiệu phở nằm như một thách thức trong khu phố phần lớn hàng quán là của người Mỹ. Bênngoài mặt tiền xập xệ, không tô điểm sơn phết gì nhiều, nhưng tấm bảng hiệu viết vài chữđơn sơ có chọc nọc lắm bạn đồng nghiệp trong vùng:Phở HáchMở 9 giờ sáng, đóng 4 giờ chiềuChẳng rõ có bí quyết gia truyền gì mà đi tới đâu mở phở hiệu của lão Hách luôn luôn đắtkhách. Điều này nếu có ai tò mò cũng vô phương tìm biết. Người ở đây chỉ biết sau ngàyhoàng phái rủi thua xích phái, lão Hách cũng bỏ hết cơ ngơi - một xe phở nức tiếng đườngCông Lý - chạy giặt sang Mỹ.Dĩ nhiên sang đây lão không thể tiếp tục chiếm một góc phố, chơi một xe phở, để sáng trưachiều tối ngụp lặn trong khói phở thơm lừng, vừa đẩy những đường dao thiện nghệ vàokhúc thịt bò mềm mại, vừa nhai vài câu Kiều lẩy cho nổi bật thêm phần cá tính; hoặc có lúctự tin chõ mồm góp vài nhận định thời cuộc với đám thực khách, thường toàn giới cổ cồn càvạt, thừa quyền lực xã hội đến ho một cái đời lão đã có thể mềm ra như sợi bánh phở.Điều kiện mở hiệu ăn nơi xứ Mỹ văn minh quả có rất nhiều điểm xâm phạm nghiêm trọngđến quy luật, đến văn phạm phở. Phòng máy lạnh được trần thiết sang trọng, bàn ghế đềuvà đẹp như lính duyệt binh, thảm trải trong ngoài như dinh quốc khách đều là những thứ vôduyên và thừa nhất trên đời đối với phở. Nó dị như ăn thịt chó chấm với Maggie. Mà thếthật! Trong suốt mười bốn năm qua, điều kiện mở hiệu ăn nơi đây quả có đánh tàn rụi ý chínhiều tổ sư chính phái phở có tự trọng, muốn trở lại phục vụ khẩu vị người đồng hương.Riêng lão Hách thì khác. Năm năm đầu lão ngậm miệng lăn lưng vào làm đủ thứ việc để tíchluỹ tư bản. Nếu một ông tướng nhất định không chịu sống cảnh vợ đẹp con khôn với nghềsơn nhà xứ người, quyết bỏ tất cả về lập chiến khu cho đúng với tầm vó lịch sử của ông, thìlão Hách cũng nuôi ý chí tương tự. Làm sao một người như lão lại có thể chui mãi dưới sàntàu, hàn xì quanh năm để miệng lưỡi ăn toàn cứt sắt? Hoặc ngày tám tiếng dúi mũi vàođống hồ sơ, giải quyết mấy chuyện nhảm nhí trong những văn phòng bảo hiểm lừa lọc, haytrên một bàn giấy cán sự xã hội cùn mằn? Nếu ông nhà văn trời đày vắt óc đến chết để cungcấp món ngon bổ cho tim óc con người, thì lão cũng mang nỗi dằn vặt tương tự. Lão mơngày nào sẽ trở lại chốn giang hồ, động dao động thớt phục vụ những người đồng hươngkhốn khổ, đang ngày đêm bị phường hắc đạo đầu độc bằng những thùng nước dùng đầybột ngọt rẻ tiền.Sau năm năm tích luỹ được chút vốn tạm đủ, lão Hách sang lại cửa tiệm pizza sắp chết củamột anh Ý già nơi góc đường Winona và Õrange, rồi động viên cả nhà vào công tác tu sửa.Không mang trong người căn bệnh bi quan của các đồng nghiệp, lão nghiên cứu kỹ để biếnmọi khuyết điểm thành ưu điểm cho hiệu phở tương lai.Mọi chi tiết trong việc bố trí một hiệu phở đều có quy luật cả. Bạn tưởng đôi ba cánh ruồi vove là điều đáng trách? Nhầm, vui tai và mang nhiều đặc trưng dân tộc ra phết đấy! Nó hợp lýhơn việc nhồi nhét vào tai thực khách những bài nhạc rên rỉ của một Sài Gòn vô phúc tiền75, hay loại nhạc phim bộ kiểu Máu Nhuộm Bãi Thượng Hải của một tập đoàn con buôn mấttrí hậu 75.Còn nhiều tiểu tiết khác cần phải xem xét kỹ. Chẳng hạn loại tăm. Chớ tưởng trong hiệu phởtăm nào cũng dùng được. Phải là tăm tre. Mà sao phải là tăm tre? Thưa vì trong lúc ngồi đợi,rất có thể một thực khách buồn tính lấy tăm xỉa chơi, và như thế tăm gỗ thông vuốt nhọn haiđầu lắm khi thua đấy. Loại này giòn, dễ gãy. Chẳng may ông khách là người khó tính, bị gãymột mẫu tăm trong chân răng, sau một lúc loay hoay mãi không lấy ra được, ai cấm ông bựcbội đứng lên bước khỏi hiệu vừa khi bạn khệ nệ bưng bát phở đến phục vụ? Người ta khôngăn bắt bò người ta được à? Hiệu phở còn trăm thứ bà lang Trọc khác nữa. Chắc bạn đã đọctùy bút Phở của Nguyễn Tuân? Tuyệt, nhưng lão Hách bảo rằng nghề phở còn lắm cái tẩnmẩn khác mà cỡ tay chơi họ Nguyễn cũng chẳng biết rành, chẳng hạn cái vịt nước mắm.Theo lão Hách nước mắm trong hiệu phở phải đựng trong vịt thủy tinh hai mỏ. Đây là loại vịttruyền thống. Đừng dùng loại nào khác. Xịt, rắc, bơm... đều không đúng bí quyết. Tại sao?Lão bảo trong cái bầu không khí ngột ngạt mùi phở, mắt trái bận ngó quanh xem có ai quen,ngóc đầu đảo mắt phải liếc ké hàng tít báo hấp dẫn của thằng cha ngồi kế cận, tay ơ hờcầm lên vịt nước mắm, tai lơ đãng lắng nghe dòng nước thơm vị mồ hôi công chúa TiênDung chảy xuống bát phở bốc khói, chợt như hoảng hốt nhớ ra điều gì, khách dựng phắt vịtnước mắm lên, hai mắt quay về lục lọi trong bát phở. Tâm tư xao xuyến. Tim lỗi đến mấynhịp đập. Sâu trong thâm tâm khách dâng lên niềm hối hận như vừa phạm một điều cấm kỵtrong đạo phở là sự kém nghiêm chỉnh. Khách thốt lên một tiếng chết!, chỉ thế rồi chú mụcvào tô phở như nhà khảo cổ tìm một vết nứt trên chiếc trống đồng Ngọc Lũ. Dùng đũa đảongược phần bánh phở. Run tay cầm thìa m ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phở Háchvietmessenger.com Hà Thúc Sinh Phở HáchHiệu phở nằm như một thách thức trong khu phố phần lớn hàng quán là của người Mỹ. Bênngoài mặt tiền xập xệ, không tô điểm sơn phết gì nhiều, nhưng tấm bảng hiệu viết vài chữđơn sơ có chọc nọc lắm bạn đồng nghiệp trong vùng:Phở HáchMở 9 giờ sáng, đóng 4 giờ chiềuChẳng rõ có bí quyết gia truyền gì mà đi tới đâu mở phở hiệu của lão Hách luôn luôn đắtkhách. Điều này nếu có ai tò mò cũng vô phương tìm biết. Người ở đây chỉ biết sau ngàyhoàng phái rủi thua xích phái, lão Hách cũng bỏ hết cơ ngơi - một xe phở nức tiếng đườngCông Lý - chạy giặt sang Mỹ.Dĩ nhiên sang đây lão không thể tiếp tục chiếm một góc phố, chơi một xe phở, để sáng trưachiều tối ngụp lặn trong khói phở thơm lừng, vừa đẩy những đường dao thiện nghệ vàokhúc thịt bò mềm mại, vừa nhai vài câu Kiều lẩy cho nổi bật thêm phần cá tính; hoặc có lúctự tin chõ mồm góp vài nhận định thời cuộc với đám thực khách, thường toàn giới cổ cồn càvạt, thừa quyền lực xã hội đến ho một cái đời lão đã có thể mềm ra như sợi bánh phở.Điều kiện mở hiệu ăn nơi xứ Mỹ văn minh quả có rất nhiều điểm xâm phạm nghiêm trọngđến quy luật, đến văn phạm phở. Phòng máy lạnh được trần thiết sang trọng, bàn ghế đềuvà đẹp như lính duyệt binh, thảm trải trong ngoài như dinh quốc khách đều là những thứ vôduyên và thừa nhất trên đời đối với phở. Nó dị như ăn thịt chó chấm với Maggie. Mà thếthật! Trong suốt mười bốn năm qua, điều kiện mở hiệu ăn nơi đây quả có đánh tàn rụi ý chínhiều tổ sư chính phái phở có tự trọng, muốn trở lại phục vụ khẩu vị người đồng hương.Riêng lão Hách thì khác. Năm năm đầu lão ngậm miệng lăn lưng vào làm đủ thứ việc để tíchluỹ tư bản. Nếu một ông tướng nhất định không chịu sống cảnh vợ đẹp con khôn với nghềsơn nhà xứ người, quyết bỏ tất cả về lập chiến khu cho đúng với tầm vó lịch sử của ông, thìlão Hách cũng nuôi ý chí tương tự. Làm sao một người như lão lại có thể chui mãi dưới sàntàu, hàn xì quanh năm để miệng lưỡi ăn toàn cứt sắt? Hoặc ngày tám tiếng dúi mũi vàođống hồ sơ, giải quyết mấy chuyện nhảm nhí trong những văn phòng bảo hiểm lừa lọc, haytrên một bàn giấy cán sự xã hội cùn mằn? Nếu ông nhà văn trời đày vắt óc đến chết để cungcấp món ngon bổ cho tim óc con người, thì lão cũng mang nỗi dằn vặt tương tự. Lão mơngày nào sẽ trở lại chốn giang hồ, động dao động thớt phục vụ những người đồng hươngkhốn khổ, đang ngày đêm bị phường hắc đạo đầu độc bằng những thùng nước dùng đầybột ngọt rẻ tiền.Sau năm năm tích luỹ được chút vốn tạm đủ, lão Hách sang lại cửa tiệm pizza sắp chết củamột anh Ý già nơi góc đường Winona và Õrange, rồi động viên cả nhà vào công tác tu sửa.Không mang trong người căn bệnh bi quan của các đồng nghiệp, lão nghiên cứu kỹ để biếnmọi khuyết điểm thành ưu điểm cho hiệu phở tương lai.Mọi chi tiết trong việc bố trí một hiệu phở đều có quy luật cả. Bạn tưởng đôi ba cánh ruồi vove là điều đáng trách? Nhầm, vui tai và mang nhiều đặc trưng dân tộc ra phết đấy! Nó hợp lýhơn việc nhồi nhét vào tai thực khách những bài nhạc rên rỉ của một Sài Gòn vô phúc tiền75, hay loại nhạc phim bộ kiểu Máu Nhuộm Bãi Thượng Hải của một tập đoàn con buôn mấttrí hậu 75.Còn nhiều tiểu tiết khác cần phải xem xét kỹ. Chẳng hạn loại tăm. Chớ tưởng trong hiệu phởtăm nào cũng dùng được. Phải là tăm tre. Mà sao phải là tăm tre? Thưa vì trong lúc ngồi đợi,rất có thể một thực khách buồn tính lấy tăm xỉa chơi, và như thế tăm gỗ thông vuốt nhọn haiđầu lắm khi thua đấy. Loại này giòn, dễ gãy. Chẳng may ông khách là người khó tính, bị gãymột mẫu tăm trong chân răng, sau một lúc loay hoay mãi không lấy ra được, ai cấm ông bựcbội đứng lên bước khỏi hiệu vừa khi bạn khệ nệ bưng bát phở đến phục vụ? Người ta khôngăn bắt bò người ta được à? Hiệu phở còn trăm thứ bà lang Trọc khác nữa. Chắc bạn đã đọctùy bút Phở của Nguyễn Tuân? Tuyệt, nhưng lão Hách bảo rằng nghề phở còn lắm cái tẩnmẩn khác mà cỡ tay chơi họ Nguyễn cũng chẳng biết rành, chẳng hạn cái vịt nước mắm.Theo lão Hách nước mắm trong hiệu phở phải đựng trong vịt thủy tinh hai mỏ. Đây là loại vịttruyền thống. Đừng dùng loại nào khác. Xịt, rắc, bơm... đều không đúng bí quyết. Tại sao?Lão bảo trong cái bầu không khí ngột ngạt mùi phở, mắt trái bận ngó quanh xem có ai quen,ngóc đầu đảo mắt phải liếc ké hàng tít báo hấp dẫn của thằng cha ngồi kế cận, tay ơ hờcầm lên vịt nước mắm, tai lơ đãng lắng nghe dòng nước thơm vị mồ hôi công chúa TiênDung chảy xuống bát phở bốc khói, chợt như hoảng hốt nhớ ra điều gì, khách dựng phắt vịtnước mắm lên, hai mắt quay về lục lọi trong bát phở. Tâm tư xao xuyến. Tim lỗi đến mấynhịp đập. Sâu trong thâm tâm khách dâng lên niềm hối hận như vừa phạm một điều cấm kỵtrong đạo phở là sự kém nghiêm chỉnh. Khách thốt lên một tiếng chết!, chỉ thế rồi chú mụcvào tô phở như nhà khảo cổ tìm một vết nứt trên chiếc trống đồng Ngọc Lũ. Dùng đũa đảongược phần bánh phở. Run tay cầm thìa m ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
truyện ngắn truyện ngắn hiện đại văn học hiện đại câu chuyện tuổi hoa Phở Hách Hà Thúc SinhGợi ý tài liệu liên quan:
-
4 trang 81 0 0
-
171 trang 52 0 0
-
3 trang 47 0 0
-
2 trang 46 0 0
-
34 trang 45 0 0
-
38 trang 41 0 0
-
Tự truyện Thành Trung - Không lạc loài: Phần 1
98 trang 40 0 0 -
13 trang 39 0 0
-
156 trang 39 0 0
-
Kí túc xá trường Sân khấu Điện ảnh
6 trang 38 0 0 -
3 trang 36 0 0
-
95 trang 36 0 0
-
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 1
135 trang 35 0 0 -
nơi em quay về có tôi đứng đợi: phần 2
97 trang 35 0 0 -
7 trang 33 0 0
-
tiếng thời gian du dương: phần 2
233 trang 33 0 0 -
59 trang 32 0 0
-
Tiểu thuyết - Rôbinxơn Cruxô: Phần 2
128 trang 31 0 0 -
7 trang 30 0 0
-
117 trang 30 0 0