Táng Nghi Sanh được lệnh Văn Vương ngày hôm sau treo bảng tuyển lựa nhân công, dân chúng bâu quanh, đọc rằng : Tây Bá Văn Vương truyền rao cho dân chúng rõ : - Ta xem thấy khu đất trống dựa thành Tây tốt lắm,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 23 Hứa Trọng Lâm Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 23 Thấy Phi Hùng điềm lành ứng mộng Táng Nghi Sanh được lệnh Văn Vương ngày hôm sau treo bảng tuyển lựa nhân công, dân chúng bâu quanh, đọc rằng : Tây Bá Văn Vương truyền rao cho dân chúng rõ : - Ta xem thấy khu đất trống dựa thành Tây tốt lắm, mưốn lập một cái Linh đài để xem Thiên văn và bói Dịch, biết việc dữ lành trong nước. Người nào muốn đến làm sẽ được trả hai chỉ bạc mỗi ngày, còn ai không muốn làm thì thôi, không bắt buộc . Nhân dân bàn luận với nhau :- Bởi Ðại vương nhân đức nên chúng ta mới được thảnh thơi , mặt trời mọc thì đi chơi, mặt trời lặn thì về ngủ, khỏi lo ly loạn, vui thái bình. Nay Ðại vương muốn cất Linh đài để xem việc dữ lành trong nước, lẽ ra chúng ta phải góp công, góp sức mà làm cần gì phải trả tiền công . Bàn luận xong, dân chúng cử người thay mặt đến xin yết kiến Táng Nghi Sanh và thưa : - Chúng tôi xin góp sức làm xong Linh đài , không lấy đồng tiền công nào hết. Táng Nghi Sanh vào tâu lại, Văn Vuơng không bằng lòng , ép dânPhong Thần Diễn Nghĩa chúng phải nhận tiền. Dân chúag mến đức vô cùng, dốc hết sức mình đua nhau làm rất hăng, chỉ trong mười ngày, một cái đài nguy nga đã lập xong.Văn Vương dẫn bá quan ra xem thấy đài cao hai trượng , chạm trổ đâu đấy rất tinh vi , vẻ huy hoàng tưởng không ngờ được.Tuy vậy , nét mặt Văn Vương vẫn không vui. Táng nghi Sanh thấy vậy hỏi : Linh đài đã lập thành , vì ý gì Chúa công buồn bực ? Văn Vương nói : - Ta muốn đào thêm trước sân Linh dài một cái ao nữa mới đủ âm dương , song sợ sức dân mệt nhọc. Táug Nghi Sanh nói : - Lập cái đài công lao bằng mười lần mà chỉ làm trong mấy bữa , thì đào cái ao phỏng có bao nhiêu công mà Chúa công ngần ngại . Văn Vương nói : - Cái ao phải đào bằng Linh đài , thủy hỏa bằng nhau. Dân chúng nghe Văn Vương có lòng thương dân như vậy xúm nhau đến yết kiến Táng nghi Sanh , nói : - Việc đào ao công phu có bao nhiêu mà Chúa công lo lắng. Nói rồi hè nhau chia thành toán , kẻ xúc đất, người hì hục đào. Niềm vui tớ mở. Khi hầm sâu độ một thước, dân chúng gặp những bộ xương khô trắng hếu, chẳng biết chôn từ đời nào liền móc quăng lên. Văn Vương trông thây hỏi : - Vật gì trắng hếu như vậy ? Dân chúng thưa :Phong Thần Diễn Nghĩa - Ðó là những bộ xương người chẳng biết của ai. Văn Vương nói :- Phải sắp theo từng bộ, để tẩn liệm, chôn cất hẳn hoi, không nên khinh thường. Dân chứng tâu :- Ðó là những nấm mồ hoang vô chủ, không ai thừa nhận còn quý trọng làm gì . Văn Vương nói : - Quý trọng cái mà không ai quý trọng là con người có đạo. Nói rồi truyên mua quan quách, bao nhiêu xương trắng được chôn cất tử tế . Ðến bộ xương khô mà vua còn thương huống chi người sống. Ai nấy đều cảm kích , nên việc đào ao chỉ vài hôm hoàn thành.Mấy ngày đêm Văn vương xem đào ao không về điện, truyền quân dọn tiệc trên đài vua tôi ăn uống . Thấy việc đào ao quá mau như vậy Văn Vương đặt tên là Linh chiêu , nghĩa là ao linh. Yến tiệc xong rồi Văn-Vương nằm ngủ trên đài, chiêm bao thấy mộtông cọp có cánh, lao mình từ bên Ðông chạy xóc tới nhảy xổ vô màng, Văn Vương thất kinh vừa gọi tả hữu , xảy nghe sau đài nổ một tiếnglớn, lửa cháy rực trời. Văn Vương giật mình thức dậy mồ hôi ướt đẩm như tắm. Bấy giờ trống đã đồ canh ba. Sáng ngày Văn Vương đòi Nghi Sanh đến hỏi điều lành dữ. Nghi Sanh tâu : - Ðó là điều tốt, chúa công sẽ gặp tôi hiền. Văn Vương hỏi :Phong Thần Diễn Nghĩa - Căn cứ vào đâu mà đoán như vậy ? Táng Nghi Sanh tâu : - Xưa vua Cao Tông nhà Thương chiêm bao thấy gấu bay mới gặp được Phú Duyệt là tôi tài trí , nay Ðại vương nằm mộng thấy hùm có cánh thì cũng như thấy gấu bay . Còn cõi Tây thì thuộc Kim, mà lại thấy lửa cháy ấy là vàng, nhờ lửa mới nên vật quí trong đời. Quả thật điềm đại lợi cho nước Châu ta vậy.Các quan nghe nói đều mừng rỡ vô cùng. Văn Vương lui về điện, ngày đêm mong ngóng , mong tìm được người hiền , hiệp với điềm ứng mộng. Nhắc lại Khương Tử Nha từ khi bỏ xứ Triều Ca cứu dân qua ải rồi ẩn dật nơi ...