Danh mục

Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 93

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.95 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nói về Viên Hồng lên bức họa đồ mà tưởng như mình đang lên một hòn núi rất đẹp, phong cảnh tốt đẹp, cỏ hoa muôn sắc. Viên Hồng cảm thấy thảnh thơi, dạo gót khắp nơi, xem cùng bốn phía rồi hiện hình vượn bạch đi kiếm trái cây mà ăn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phong Thần Diễn Nghĩa-Hồi 93 Hứa Trọng Lâm Phong Thần Diễn Nghĩa Hồi 93 Kim Tra lập kế đoạt ải Du Hồn Nói về Viên Hồng lên bức họa đồ mà tưởng như mình đang lên một hòn núi rất đẹp, phong cảnh tốt đẹp, cỏ hoa muôn sắc. Viên Hồng cảm thấy thảnh thơi, dạo gót khắp nơi, xem cùng bốn phíarồi hiện hình vượn bạch đi kiếm trái cây mà ăn. Hễ tưởng gì thì có nấy, chẳng khác bức Thái Cực Ðồ. Viên Hồng đang tìm trái cây thì nghe mùi hương thơm ngát, thấy trên cây đào có trái chín, liền làm bộ khỉ, nhảy nhót trên cây, đu từ cành này sang cành khác hái được vài tráiđào, để vào mũi ngửi rồi ăn. Ðoạn nhảy xuống gốc cây, ngồi trên thạch bàn hóng mát.Dương Tiễn thấy con vượn bạch nhảy nhót trên họa đồ, lại hái đào màăn, rồi ngồi yên trên bàn thạch, thì cứ làm theo lời dạy trên bức họa đồ, cầm đao nhảy lên đón đánh.Viên Hồng thấy Dương Tiễn vùng đứng dậy, nhưng đứng không nổi, vì ăn mấy trái đào nên mình nặng như treo đá.Dương Tiễn bắt vượn bạch, lấy dây phược yêu trói lại, nhảy xuống đất thâu bức họa đồ, trở mặt về hướng Nam tạ ơn, rồi xách vượn bạch về dinh.Phong Thần Diễn Nghĩa Về đến nơi Dương Tiễn thưa với Tử Nha: - Ðệ tử đuổi Viên Hồng đến Mai Sơn, gặp Nữ Oa nương nương cho phép báu, gọi là Sơn hà xã tắc đồ, đệ tử đã bắt được Viên Hồng dẫn về dinh chờ lệnh. Tử Nha nghe nói mừng rỡ, liền dắt vượn bạch đến, rồi nói: - Loài thú quái gở, nghịch mạng trời, hại binh Châu, chém nó đi là phải. Dương Tiễn tuân lệnh xách gươm ra chặt đầu, song không chảy máu mà hơi xanh trong cổ nó bay lên, hiện ra bông sen xanh nở, rồi úp lại, hóa ra cái đầu. Dương Tiễn chém mấy lần cũng đều mọc đầu lại như vậy. Chém hoài mọc mãi, không biết làm sao, Dương Tiễn liền vào báo lại với Tử Nha ra xem, và bảo chém thử thì quả như vậy.Các tướng thấy lạ, mỗi người có tới chém mỗi lần, chém cả hàng trăm lần, con vượn bạch vẫn hoàn đầu như cũ. Tử Nha nói: - Con vượn này tu đã lâu năm, nhờ khí càn khôn, hấp hơi nhật nguyệt nên biến hóa lạ thường thật là linh vật. Nói rồi truyền quân dọn bàn hương án, lấy bầu phép của Lục Yểm để lên bàn, hào quang chói ngút ba trượng. Tử Nha lạy và bái: - Xin bửu bối hiện hình.Tức thì có một vật hiện lên ngọn hào quang dài chừng bảy tấc rưỡi, có hai chưng mày và hai con mắt. Hào quang trong con mắt vật ấy chiếu thẳng lên xoáy con vượn.Phong Thần Diễn Nghĩa Tử Nha lạy và bái: - Xin bửu bối trở mình.Liền thấy cây gươm có cánh bay qua bay lại trên không mà vượn bạch rụng đầu, phun máu có vòi. Ai nấy đều kinh hãi. Có thơ than rằng: Phi đao Lục Yểm đựng trong bầu, Phép nhiệm lưu truyền để giúp Châu, Vượn bạch nay đà văng thủ cấp, Hồ Ly có thuở cũng rơi đầu. Các tướng thấy vậy hỏi: - Chẳng hay gươm ấy làm sao trị được yêu quái? Tử Nha nói: - Khi phá trận Vạn Tiên rồi, Lục Yểm có cho ta báo vật ấy để sau nàycó việc cần dùng. Báu ấy gọi là Phi đao, Lục Yểm luyện dày công mới được. Hào quang trong cặp mắt nó chiếu xuống chính giữa xoáy đầu,dù thần tiên hay yêu quái điều biến không được. Khi trước cũng nhờ nó mới chém được Dư Nguyên. Ai nấy đều khen Võ Vương có phước. Bấy giờ Ân Phá Bại và Lôi Khai chạy về Triều Ca tâu với vua Trụ.- Viên Nguyên soái không phải là người, các tướng lãnh chiêu hiền đều là quái vật, mỗi khi thất trận đều hiện nguyên hình, bởi cớ ấy nên bịtướng Châu giết hết, làm nhẹ thể triều đình. Xin bệ hạ mau mau xuống chỉ thủ thành, nếu trễ chư hầu kéo đến thì khó cản.Phong Thần Diễn Nghĩa Vua Trụ kinh hãi lâm triều phán hỏi: - Nay binh Châu mạnh bạo như vậy, bá quan tính làm sao? Văn võ nhìn mặt nhau làm thinh không có một tiếng nói. Phi Liêm gượng tâu: - Xin bệ hạ truyền chỉ, treo bảng bốn cửa thành, hễ ai đánh được binh Châu thì phong chức phẩm, lại xét Lỗ Nhơn Kiệt văn hay võ giỏi, sức mạnh trí dày, nếu luyện tập binh mã, lo việc thủ thành, thì giặc cũngkhó phá nổi. Vả lại chư hầu ở xa đến đây, nếu đánh mãi mà không pháthành được, sẽ chán nản lui về. Chừng ấy chúng ta đuổi theo, đánh một trận chắc là đại thắng. Vua Trụ phán: - Khanh tâu phải lắm. Liền xuống chỉ treo ...

Tài liệu được xem nhiều: