Thông tin tài liệu:
- Anh đừng đi xem tiết mục biểu diễn của em tối nay! Cô gái khẽ liếc nhìn người đàn ông có mái tóc dài quăn đi bên cạnh. - Sao vây? Đây là một vũ điệu mới của em cơ mà? Cô gái mỉm cười rồi thầm thì: - Anh sẽ thấy đó là một ý tứ bi kịch dẫn tới cái chết đó. Người đàn ông vạm vỡ quàng vai cô gái rồi áp sát tới. Cả hai dừng lại bên hồ. Vạt cỏ may long lanh dưới ánh đèn sáng trắng bất chợt rung rinh vì một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Phù Duvietmessenger.com Vương Tâm Phù Du- Anh đừng đi xem tiết mục biểu diễn của em tối nay!Cô gái khẽ liếc nhìn người đàn ông có mái tóc dài quăn đi bên cạnh.- Sao vây? Đây là một vũ điệu mới của em cơ mà?Cô gái mỉm cười rồi thầm thì:- Anh sẽ thấy đó là một ý tứ bi kịch dẫn tới cái chết đó.Người đàn ông vạm vỡ quàng vai cô gái rồi áp sát tới. Cả hai dừng lại bên hồ. Vạt cỏ maylong lanh dưới ánh đèn sáng trắng bất chợt rung rinh vì một làn gió nhẹ. Người đàn ông hônnhẹ lên đôi mắt to đẹp của người vũ nữ rồi cất lời trầm ấm như hát vậy:- Anh nguyện chết theo bi kịch ấy. Sống mãnh liệt, yêu mà để chết vì tình yêu cũng đáng.Bất ngờ cô gái xinh đẹp gỡ bàn tay thô ráp của người đàn ông và lạnh lùng nói:- Nhưng vợ anh còn đó, chết theo em, chị ấy sẽ bới tung áo quan của hai ta lên chứ bộ.Rồi cả hai cười vang. Mặt hồ sóng sánh bởi gió hay tiếng cười của đôi tình nhân.....Đột nhiên người đàn ông gọi tãi. Cả hai lên xe đi về hướng nhà hát thành phố. °°°Một dải lụa trắng tạo hình sóng và gió rung lên trong âm thanh. Mây bước ra với dáng vócthanh tao choàng trên vai một chiếc khăn xanh. Âm nhạc vang lên giai điệu tươi vui. Mộtdáng vóc cân đối cùng cặp chân thon dài tung lên trong sóng nhạc. Rồi những động tácquay đến chóng mặt thể hiện sự chống chọi quyết liệt. Sau đó lại là những bước nhảy nhưnâng tấm thân ngà ngọc kia bay vút lên không trung. Chuỗi âm thanh rung lên cuồng nhiệt.Người vũ nữ chợt dừng lại rồi quay như cơn lốc trong tiết tấu của âm nhạc. Sự va đập chátchúa. Người đẹp bỗng quỵ xuống trong cảm xúc đau đớn. Trận cuồng phong âm thanh bỗngbất ngờ xoáy lên làm tức thở những người xem phía dưới hàng ghế. Ông Nhất thấy mìnhnghẹt thở trong lồng ngực vì hình tượng sống động đầy sức mạnh vượt qua bão táp cuộcđời. Và, rõ kìa gương mặt của Mây bừng dậy trong ánh sáng chói gắt.Những tiếng trống và tiết tấu lại rộn ràng khốc liệt. Không phải hình tượng cô gái đẹp rực rỡkia mà chính là Mây của ông đang cong người chống trả rồi đứng thẳng dậy. Và đôi cánhthần tiên từ trên bờ vai nõn nà kia lại bay bổng. Một nụ cười sảng khoái của tinh thần lạcquan trước sự đau đớn của loài người. Hình tượng như tự cháy trong sắc đỏ rồi đột nhiênngã quỵ.Mọi người đứng dưới hàng ghế bỗng vụt đứng dậy trong cảm xúc bàng hoàng. Trong lúc đó,ông Nhất ngồi lặng đi với bao niềm cảm thông. Bất ngờ, ông lao lên san khấu trao tặng Mâymột bó hồng nhung đỏ thắm. Giọng nói của ông run lên trong xúc động:- Cám ơn em đã cho anh một triết lý.Trên gương mặt Mây những giọt mồ hôi đang lã chã rơi. Lúc này, mọi người mới chạy lênchúc mừng. Họ xôn xao với sự sáng tạo nghệ thuật kỳ bí này. Trong khi đó, ông Nhất đứngnhư chết lặng trên sân khấu. Đột nhiên, Mây tách mọi người bước tới gần ông, nhoẻn cườivà nói:- Anh theo em xuống tặng lại những bông hoa này cho các thầy và ban giám khảo.Ông hãnh diện bước xuống cùng người đẹp trong niềm hân hoan rạo rực. °°°Hà Nội ngày đàu thu. Đúng hẹn ông đến nhà Mây để làm quen với cả gia đình.Nhưng ông Nhất không thể ngờ đó là một gian nhà nhỏ không bằng gian bếp nhà ông ở bênMỹ. Có thể coi đây là một cái hộp có hai ngăn thì đúng hơn. Mây trong bộ quần áo lụa ngắnđứng dậy giữa đống giấy bồi với gương mặt ửng đỏ đầy mồ hôi. Cô nhoẻn miệng cười chàoông rồi mới mời vào nhà. Bố mẹ Mây đều lúng túng xưng hô bởi thấy vị khách quý của congái không kém mình mấy tuổi. Bố Mây là một họa sĩ đã quen giao tiếp nên trấn tĩnh ngayđược và cất tiếng vui vẻ:- Mời anh vô trong nhà uống nước. Anh thông cảm, cả nhà nghệ sĩ nghèo mà. Chúng tôiphải làm thêm đó. Anh thông cảm nhé.Mây dẫn ông Nhất đến một cái bàn nhỏ xíu bày ở góc nhà. Lúc này, ông Nhất mới trao bóhoa đang cầm trên tay cho Mây. Mây khẽ khàng hỏi:- Anh vừa ở bên đó hay từ công ty ở Sài Gòn ra?Chưa kịp nghe ông Nhất trả lời, Mây nói ngay:- Anh cứ tự nhiên! Em xin giới thiệu nhé...Nói rồi, Mây chỉ từng người một trong nhà để ông Nhẩt làm quen. Mọi người vẫn mải mê bồigiấy để dán bìa. Họ khẩn trương để giao hàng chiều nay. Nhìn quanh nhà bất ngờ ông Nhấtdừng lại ở bức ảnh lớn treo trên tường. Đó là hình ảnh ông đang tặng hoa cho Mây trongđêm biểu diễn ngày nào. Niềm xúc động lại trào dâng trong ông. Biết ý, Mây nhẹ nhàng tâmsự:- Em chưa bao giờ có tấm ảnh đẹp như vậy. Ai cũng thắc mắc về anh. Họ xì xào mãi.- Họ xì xào về chuyện gì?Mây nhún vai:- Đủ chuyện, nào là anh chàng Việt kiều này mê cái Mây rồi. Hay họ còn nói anh người đâumà dễ xúc động, xem múa cũng khóc được. Thật đa sầu, đa cảm.Chẳng nói chẳng rằng, ông Nhất đứng dậy và đi loanh quanh trong căn nhà nhỏ, xem mọingười bồi giấy rồi bỗng dưng hỏi Mây:- Cả nhà em bốn người thế này đến tối ngủ vào đâu?Mây cười có vẻ thích thú nói:- Anh lạ lắm hả? Ngủ ngay tại căn buồng này chứ ở đâu. Dẹp đống hàng này lại là lăn kền ...