Danh mục

phương Đông lướt ngoài cửa sổ: phần 2 - nxb thế giới

Số trang: 158      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.60 MB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

phần 2 gồm 15 chương: tàu thư vận howrah, tàu tốc hành mandalay, tàu chợ đi maymyo, tàu thư vận lashio, tàu đêm tốc hành từ nong khai,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
phương Đông lướt ngoài cửa sổ: phần 2 - nxb thế giớiChương16.TàuthưvậnHowrahTôithấyanhtaởnhàgaTrungtâmMadras,gầntàuthưvậnHowrahvàvớicáidángđứnglưỡnglự,dườngnhưanhtađanglấycanđảmđểlêntàu.Trongcáinóng,máitócdàicủaanhtarủxuốngnhưmớgiẻ,quầnáocủaanhtađãbịgiặtđigiặtlạiquánhiềulầntrởnênbạcphếch.Cáivalibằngvảibạt,cũnggiốngnhưquầnáocủaanhta,mépkhâuđãsờn. Có lẽ anh ta là người Anh, khoảng ngoài ba mươi tuổi; mà tôi đoán là với nhữngngườinhưthếnày,thìviệcdungoạntrởthànhmộtthônglệmệtmỏi;việcdungoạncóthểtrởthànhmộtthóinghiệnngậpvàthayđổithểchấtconngườita,giốngnhưmatúy,khiếnngười ta trở nên gầy còm xác xơ. Một người ăn mày cúi gập ho hắng bên cạnh anh ta.Chàngtraitrẻkhôngđểtâmđếnbàntayđangchìara,tiếptụcchămchúnhìnđoàntàu.Tôitránhxaanhta.ChuyếnđiđếnCalcuttacònrấtdài,khôngcầnphảilàmquenquásớm.Tôiđểýthấykhinhấcchiếctúiđểlêntàu,anhtađưamộtđồngxuchongườiănmày.Anhtalàmvậydùkhôngnhìnngườiănxinđangho,vớimộtsựtuânthủđầyngượngngùng,giốngnhưthểanhđangphảitrảmộtkhoảntiềnquacửanhonhỏ.Báctàixếtaxigiúpđỡtôinhiệttình.Bácxáchhộcáitúi,tìmbộchăngốichotôi,xácđịnhgiườngnằmchotôivàbốtríđểtôicóđượcmộtcáithìakèmvàocácsuấtăntrêntàu.Bácchuẩnbịđi.Tôiđưabácnămrupi-thếlàquánhiều.Bácquyếtđịnhởlại,giốngnhưmộtcửuvạnnhiệttìnhnhưnglạikhôngphảikhuânváccáigì.“Ngàicótiềnchứạ?”Tôinóivớibáclàtôicó.“Xinngàicẩnthận,”bácnói.“NgườiẤnĐộkhôngtốtđâu.Họsẽmócvícủangàiđấy.”Bác chỉ cho tôi làm thế nào để khóa khoang lại. Bác nhìn quanh, quắc mắt vớinhữngngườiẤnĐộđingangquahànhlang.Bác cứ nhắc đi nhắc lại với tôi rằng phải cẩn thận, và tiếp tục cảnh báo kiểu đónhiều tới mức đến tôi cũng bắt đầu tin rằng chuyến đi lên tới nút thắt cổ chai ở bangAndhraParades,quaOrissatớiBengalchấtchứabaonguyhiểm.CólẽnhữngngườidânMadrasnày,nhữngngườicóđôichânvòngkiềngđangnhổnướctrầuquacửasổ,đangchỉchựcchờbáctàixếđimấtlànhảybổvàotôi.Vàkhibáctàixếthựcsựđi,tôicảmthấymìnhtrơtrọikhácthườngvàdễbịtấncông.Thườngthìlúcnàotôicũngcảmthấyhạnhphúc khi ngồi một mình trong góc, nhưng chỉ vào những khoảnh khắc như thế này, khimộtngườitìnhcờgặptôi,giúpđỡtôirồiđimất,tôimớicảmthấythiếuthốnsựquantâmcủahọ.NgườiđànôngxalạnhiệttâmởẤnĐộchỉlàmtôimấtchủđộng:sựhiệndiệncủaôngkhiếntôitrởthànhmộtquýngàichâuÂutrênđấtẤn,sựhiệndiệncủaôngbiếntôithànhmộtđứatrẻ.Nhưngtôivuivẻlênđường.ĐólàcảmgiáctôitừngcótrêntàutốchànhPhươngĐôngtrựctuyến,trêntàuthưvậnFrontier,tàutốchànhGrandTrunk:kíchcỡ,chiềudàitíttắpcủacontàumanglạimộtsựthoảimái.Tàucàngtochuyếnđicàngdài,thìtôicàngthấyvuisướng-bấtchấpniềmvuiđócóbịtạmthờigiánđoạnbởicảmgiáckhóchịumỗikhoảngthờigiantạmdừngcủacáctàuđịaphương.Trênnhữngchuyếnđidài,tôihiếmkhinhìnxemmìnhđiquanhữngganào-tôikhôngquantâmlắmđếntiếnđộhànhtrìnhcủatàu.Tôiđãhọcđểtrởthànhmộtcưdântrêntàutốchành,tôithíchđitừhaiđếnbangày,đọcsách,ănuốngtrongtoaăn,ngủsaubữatrưa,cậpnhậtnhậtkývàođầugiờtốitrướckhiuốnglượtrượuđầutiên,rồixemxemchúngtôiđangởđâutrênbảnđồ.Việcđitàuđãkíchthíchtrítưởngtượngcủatôivàthườngmanglạichotôisựtĩnhmịchđểsắpxếpvàviếtranhữngsuynghĩcủamình:tôicóthểdễdàngdichuyểntrênhaihướng,dọctheo những đường ray đồng mức khi những hình ảnh của châu Á liên tục lóe lên vàchuyểnđộngtrênôcửasổ,vàbêntrongthếgiớitrínhớvàngônngữriêngcủatôi.Tôikhôngthểtưởngtượngramộtsựkếthợpchuyểnđộngnàotuyệtvờihơn.Trong lúc đi ra toa ăn, tôi thấy chàng trai trẻ khom người bên cửa sổ, cạnh lối đingoài khoang của anh ta, hít thở thứ không khí tối tăm nóng bỏng. “Ông sẽ không tìmđượcgìnhiềuởđằngđóđâu,”anhtanóikhitôichenqua.Tôigậtđầuvàchúngtôitraochonhaucáinhìncảmthông,vốnlàmộtđiểmchunggiữanhữngngườiđimộtmìnhtrênnhữngchuyếntàudài.Tôiăntối-mộtthựcđơnchayđặcbiệtmàtôiđãbắtmìnhphảiquen-vàkhiquaylạitôithấygãtrailạivẫnđứngởchỗcũ.Lầnnày,dườngnhưanhtađangđợitôi.Anhtakhôngcốgắngcóbấtcứcửđộngnào,dùlànhỏnhất.Anhtanói“Nóthếnào?”“Bìnhthường.Tôichẳngđểý-tôiănchaymà.”“Khôngphảichuyệnđó.Cáicáchhọăncơ.Thúcănđầycánhtayhọ.Làmtôichẳngmuốnănnữa.Ôngđãthấyhọchuẩnbịthứcănchưa?Họđávàothựcphẩmkhắpmọichỗ,giẫmlênvàhovàothựcphẩm.Nhưngtấtnhiên,cóthểôngvẫncònmaymắn.”Chúng tôi nói chuyện về đồ ăn; anh ta có mang theo đồ ăn riêng. Rồi anh ta nói:“TôithấyôngởMadras,cùngvớingườiphukhuânvácđó.Thậtlàmộtnơitồitàn.MàCalcuttacòntệhơn.Ôngđãtớiđóbaogiờchưa?”Tôiđáprằngchưa.“Cóthểôngthíchthứnhưthế.Còntôinghĩđólàmộtnơikinhtởm.”Anhtarítnốthơicuốirồivứtđiếuthuốcrangoàicửasổ,tànlửabắntungtóetrongbóngtối.“Bấtcứnơiđâuôngnhìn.Thậtkinhkhủng.”MộtcôgáiẤnĐộđivềphíachúngtôi.Lẽratôicóthểtranhthủviệccôấybướctớiđể đi tiếp, nhưng tôi đợi, cả hai chúng tôi dạt sang một bên để cô đi qua. Cô cụp mắtxuống và lướt qua. Cô có đôi bờ vai thanh tú, đôi má khô phấn và mái tóc óng mượt,ngườicôtỏaramộtmùihươngngọtnhẹnhưmộtcánhhoasắptàn.“Côấyxinhđấy.”“Họlàmtôichếtmất,”anhtanói.“Anhkhôngtintôiđâu.”“Nếuanhcholàthế.”“Tôicómộtcôbạngáingườ ...

Tài liệu được xem nhiều: