Danh mục

QUÀ TÌNH NGHĨA

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 116.54 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không đau gì cụ thể mà bà cụ Thu cảm thấy mình đang ốm. Ốm thực sự. Toàn thân rời ra từng mảnh. Chân tay nặng như chì, cứ như có ai cố tình kéo bà quị xuống đất. Hay mình bị cảm? - bà tự hỏi rồi đưa tay sờ trán. Không nóng lắm. Chỉ thấy khó thở hơn ngày thường chút ít. Vốn xưa nay khỏe mạnh, bà lấy làm lạ rồi lên giường nằm, hy vọng sáng mai ngủ dậy sẽ khỏi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
QUÀ TÌNH NGHĨA QUÀ TÌNH NGHĨAKhông đau gì cụ thể mà bà cụ Thu cảm thấy mình đang ốm. Ốm thực sự. Toànthân rời ra từng mảnh. Chân tay nặng như chì, cứ như có ai cố tình kéo bà quịxuống đất. Hay mình bị cảm? - bà tự hỏi rồi đưa tay sờ trán. Không nóng lắm. Chỉthấy khó thở hơn ngày thường chút ít. Vốn xưa nay khỏe mạnh, bà lấy làm lạ rồilên giường nằm, hy vọng sáng mai ngủ dậy sẽ khỏi. Bữa cơm tối vất vả lắm mớichuẩn bị xong vẫn để nguyên trên bàn.Nhưng bà nằm mãi không sao ngủ được, đến quá nửa đêm thì thôi không cố ngủnữa. Bà cảm thấy yếu và mệt mỏi hơn, sức lực mất dần một cách nhanh chóng.Thế là đến lượt mình, bà thầm nghĩ, bình thản và không chút lo sợ. Gần tám mươirồi, còn gì... Ai chả đến lúc phải nhắm mắt xuôi tay? Sau đó, như làm theo cái ývừa nghĩ, bà duỗi thẳng hai tay dọc theo người và từ từ nhắm mắt, đợi cái chết màbà tin chắc đang rình rập đâu đó rất gần...Như từ đám sương mù dày đặc, những mảnh vỡ cuộc đời dài đầy đau buồn của bàhiện dần lên một cách chậm chạp. Toàn những mảng nhòe màu xám lộn xộn, cáinọ dính cái kia. Xung quanh yên tĩnh lạ lùng. Bà nghe rõ tiếng đập yếu ớt của tráitim và hơi thở khó khăn của mình, nhưng tiếng chân thần chết thì cố nghe mà mãivẫn không thấy. Bà cụ Thu là người nổi tiếng ở huyện trung du rộng lớn này, có thể toàn tỉnh.Đơn giản vì bà là Bà mẹ Việt Nam Anh Hùng có năm người thân là liệt sĩ: ÔngThu, chồng bà, cộng với bốn con trai. Xưa nay bà luôn sống một mình, không concháu, cũng chẳng còn ai thân thích, trừ một người bà con xa đằng chồng gọi bà làcô, hiện làm chủ tịch xã nơi bà đang sống. Có thể một phần vì thế mà bà đượcchính quyền địa phương chăm sóc chu đáo. Thậm chí chu đáo hơn mức cần thiết.Tiền trợ cấp chế độ hàng tháng quá thừa cho nhu cầu sinh hoạt giản dị của bà. Đềuđặn mỗi tuần một lần có người của xã ghé qua thăm hỏi đôi ba câu, đôi khi mangtheo chút quà. Đó là chỉ thị của đích thân ông chủ tịch huyện. Dẫu sao toàn tỉnh chỉmình bà là Mẹ anh hùng của năm liệt sĩ.Huyện ông hàng chục năm nay luôn dẫn đầu phong trào đền ơn đáp nghĩa, vàông nhất quyết không chịu để danh hiệu cao quí này rơi vào tay huyện khác. Cũngtheo chỉ thị của huyện, ngôi nhà xưa đằng chồng để lại, còn tốt, gỗ lim, mái ngóicong hẳn hoi, đã bị dỡ bỏ để xây thành mái bằng, y hệt các nhà tình nghĩa kháctrong huyện. Bà Thu nài nỉ xin đừng nhưng người ta nhất định không chịu. Để mộtngười như bà không có nhà tình nghĩa thì chẳng khác gì làm nhục cả huyện! Lễgắn biển cho ngôi nhà bất đắc dĩ ấy được tổ chức to lắm, đủ mặt quan khách, có cảmấy phóng viên truyền hình tỉnh về quay phim, viết bài. Tất nhiên nổi bật nhất làcảnh bà Thu tay cầm chìa khóa nói lời cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của chínhquyền địa phương. Họ bày cho bà cách tra khóa vào ổ, nói gì, đi đứng thế nào vànếu được thì cố khóc một tí. Là đơn vị điển hình, hàng năm, ít ra đã mười năm nay, cứ đúng ngày thươngbinh liệt sĩ, huyện lại cho ô tô về tận làng đón bà ra thị trấn tham dự buổi lễ longtrọng và nhận quà.Cùng một Mẹ anh hùng khác, bà luôn được mời ngồi ở hàng ghế đầu, bên cạnh ôngchủ tịch huyện, cao hơn và đối diện với cả hội trường. Bà nghe mà chẳng chú ýhoặc chẳng hiểu gì mấy những gì người ta đang nói. Chỉ thấy chốc chốc mọi conmắt lại hướng về bà, làm bà vừa ngượng vừa chẳng biết nên xử sự thế nào. Rồinhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, bà cũng quen, cuối cùng thì chẳng có cảm giác gìkhác ngoài việc coi đó là một nghi lễ bắt buộc.Bà chỉ thực sự lúng túng khi đến phần tặng quà. Nhiều người được nhận quà -chiếc phong bì đựng ít tiền mặt, bộ quần áo hay một vật dụng nào đó, tùy ngânsách huyện năm ấy. Bao giờ cũng đích thân ông chủ tịch huyện trao quà cho bà vàbà Mẹ anh hùng kia. Phần quà của họ cũng đặc biệt, luôn được đựng trong nhữngchiếc hộp bìa cứng bọc giấy đỏ, buộc dây vàng. Bà được năm hộp, bà kia ba, tươngứng với số người thân đã chết. Tất nhiên người ta có thể cho vào một túi chứkhông tách riêng cầu kỳ như vậy, nhưng ban tổ chức nghĩ ra cách này để nhấnmạnh sự hy sinh, tức là sự đóng góp của từng người cho cách mạng.Bà còn nhớ hôm lần đầu nhận quà kiểu này. Bà được mời lên trước, hẳn vậy. Khiông chủ tịch trịnh trọng lần lượt đặt từng chiếc hộp màu đỏ lên đôi tay đang chìasẵn của bà, mọi con mắt đều hướng nhìn lên chăm chú. Có người còn lộ vẻ ghen tị.Ông chủ tịch huyện nói câu gì đó khá hùng hồn, rồi cả hội trường vang dậy tiếngvỗ tay hồi lâu. Bà chẳng hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Bà lúng túng đứng yên. Bỗngmột ý nghĩ sắc nhói như mũi dao chạy xuyên qua tim: Bà đang nâng trên tay khôngphải năm hộp quà mà là năm chiếc quan tài màu đỏ đựng xác chồng và bốn ngườicon thân yêu của mình. Ý nghĩ ấy làm bà suýt ngã khuỵu. Mắt bà rưng rưng. Bànhững muốn khóc, thậm chí khóc thật to. Đôi tay trở nên thật nặng, phải cố lắm bàmới không để rơi những hộp quà. Không đợi mời, bà vội vã quay lại chỗ ngồi,nóng lòng chờ buổi lễ kết thúc. Ngay chiều hôm ấy bà cho gọi anh cháu chủ tịch xã tới. - Anh có ...

Tài liệu được xem nhiều: