Thế là Tết đã qua rồi, mồng 7 Tết rồi còn gì nữa đâu, mà sao bà Mã không thấy việc gì xảy ra như thầy Năm đã gieo quẻ cho bà hôm trong Tết. Bà Mã cứ trông chờ, ngong ngóng cái hoạnh tài mà thầy Năm chắc chắn với bà là nó sẽ đến trong những ngày Tết. Cái buổi chiều ở nhà thầy Năm, bà Mã ngồi đợi vì thầy đang coi cho một thân chủ nữa ở phòng trong cách nhau bằng tấm vải đỏ phủ dài tận đất, căn phòng bà ngồi đợi toàn những...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quẻ Bói Cuối Nămvietmessenger.com Mai Liên Quẻ Bói Cuối NămThế là Tết đã qua rồi, mồng 7 Tết rồi còn gì nữa đâu, mà sao bà Mã không thấy việc gì xảyra như thầy Năm đã gieo quẻ cho bà hôm trong Tết. Bà Mã cứ trông chờ, ngong ngóng cáihoạnh tài mà thầy Năm chắc chắn với bà là nó sẽ đến trong những ngày Tết. Cái buổi chiềuở nhà thầy Năm, bà Mã ngồi đợi vì thầy đang coi cho một thân chủ nữa ở phòng trong cáchnhau bằng tấm vải đỏ phủ dài tận đất, căn phòng bà ngồi đợi toàn những bàn thờ, nhữngngọn nến leo lét cạnh những cây nhang lập lòe làm những bức tượng Quan Công, mặt đen,mắt lồi trông dữ dằn thêm, bức hình bà chúa mấy chục cánh tay chờn vờn làm bà rờn rợncả xương sống, một tấm hình bàn tay to tướng đầy những chữ tàu treo một bên vách, trôngnhư bàn tay của đức Phật chuẩn bị chụp đè lên người của Tôn ngộ Không, và cũng như đedọa cả bà nữa, phía dưới là bàn thờ thần tài ngồi phễn bụng trắng như đang cười với bà,quanh đây cái gì cũng kỳ bí, âm u làm cho bà Mã như bước vào một thế giới cõi âm. ThầyNăm là người mới đến xóm này vài tháng nay, hay ăn nhậu với nhóm công an phường nênthầy làm ăn tại nhà, dù không có bảng hiệu nhưng tin đồn chẳng mấy chốc ai ai cũng biết.Tiếng thầy Năm nói oang oang ra tận đến bên ngoài- Đây nhé, chị thấy cái con đầm chuồn này không ? Nó đứng cạnh cái thằng bồi cơ đây này,hai đứa nó quay mặt vào nhau đấy, quẻ ứng thế nào thì tôi nói chị thế đấy, chị về cứ để ýxem chồng chị có thay đổi, đi sớm về trễ không, nó có chải chuốt khác hàng ngày không,còn chị đây này bên cạnh là con ách bích thế này là chuyện buồn nó đến với chị, nó vận vàochị rồi, chị phải cẩn thận.- Thưa thầy, chồng con nó chạy hàng chợ trời thì có giờ giấc nhất định gì đâu cơ chứ, ănmặc thì lúc nào nó chẳng ăn mặc đàng hoàng, nó bảo buôn bán mà lùi xùi quá ai mà tin,không lẽ...- Đấy chị cứ theo dõi mà nghiệm xem, cái con đầm chuồn này là đứa có nhan sắc lại có củanữa chứ chẳng vừa đâu.- Thưa thầy bây giờ phải làm sao hở thầy ?- Hay cái chị này, bài hiện ra sao tôi nói thế, chuyện riêng gia đình chị làm sao tôi giải quyếtđược.- Con phải đi ngay thôi, giời ơi ! Nợ ơi là nợ, khổ thân tôi thế này.Bà Mã thấy vụt ra cửa một người đàn bà, tay cầm chiếc nón lá mặt tái xanh, hớt hải chạynhanh ra khỏi nhà, chẳng nhìn ai. Bà Mã nhận ra là chị Tư rau, chị là người bán rau sống ởchợ.- Mời bà vào trong nàyBà Mã giật mình đứng dậy, thầy Năm đang vén màn cửa nhìn bà.- Mời bà ngồi, hôm nay bà muốn xem gì đây , tình duyên gia đạo …- Duyên gì nữa thầy, nhờ thầy coi giùm tôi một quẻ về gia đạo coi thằng cháu tui ra sao màkhông có tin tức gì ráo trọi.Thế là bà kể lể câu chuyện nào là bà ở một mình trong một cái chái nhà mà bà đã thuê baonăm nay trong khu xóm nghèo nàn chật chội này, ngày trước bà ở với đứa cháu nội của bà,người thân ruột thịt duy nhất trên đời này còn lại với bà, thằng Long mà bà đã nuôi nó từngày bố nó đi cải tạo và chết ở trong tù, cái ngày bà được giấy của phường thông báo làcon bà đã bệnh chết, bà đã như điên như dại, bà đã bỏ cả buôn bán đến 3 ngày, bà đaubuồn quá vì không nhìn được mặt con lần cuối cùng, và điều dằn vặt bà luôn là không đemxác con về trong Nam để gần gũi bà còn nhang khói trong những ngày giỗ chạp chứ giờ đâycon bà đã vùi thây nơi tận miền Bắc xa xôi nơi mà bà chưa từng nghe nói đến từ thủa béđến giờ, đó cũng là ước nguyện của bà khi có tiền sẽ hốt cốt con về chôn cạnh bố nó. Mọitình thương giờ đây bà đổ hết vào thằng Long, bà tảo tần hàng ngày với quang gánh trầucau kiếm cơm đủ 2 bữa qua ngày cho hai bà cháu. Thằng Long rong chơi lêu lổng với cácbạn bè cùng xóm, không học hành gì cả, bà Mã không dám la mắng nó chỉ sợ nó bỏ đi bụiđời thì bà lại bơ vơ, thôi thà mặc kệ nó hàng ngày tối về còn thấy mặt cháu cũng như bàthấy được con bà vậy, đó là sự an ủi sau ngày mệt mỏi buôn bán ở chợ. Nhưng rồi nhữngước muốn của bà nó cũng tan biến, thằng Long đi biệt tích không một lời giã biệt, bà đã nghỉmất mấy ngày chợ để đi tìm nó, thăm hỏi những đứa trong xóm dần dà bà biết được nó đicanh me một chuyến vượt biên và có lẽ thoát rồi vì nó đã đi chung với một vài đứa bạn vàgia đình họ đã có tin con đến đảo. Buồn thì buồn đấy nhưng nếu thằng Long vượt biên đượcthì bà mừng cho nó, dẫu sao nó vẫn có tương lai hơn là ở lại cái đất nước nghèo khó này,ngày càng buôn bán khó khăn, bà cứ phải chạy chỗ luôn vì sợ đóng thuế chợ, lời chẳng cóbao nhiêu mà đóng thuế thì có mà đói, chẳng phải riêng bà, những người buôn thúng bánbưng cũng đều chạy mặt những tay thu thuế chợ, nhiều lúc bị bắt giành giựt nhau quanggánh làm đổ tung các hàng ra đường phố và cuối cùng để khỏi mất hàng thì phải đóng tiềnphạt tốn hơn cả đóng thuế, nhưng ai trốn được ngày nào cứ việc trốn.Sau ngày đưa ông Táo về trời, nhìn căn phòng lạnh tanh không có gì trong nhà để biết đượclà Tết sắp đến, lòng bà Mã thắt lại khi nhớ đến thằng Long không biết giờ này nó như thếnào nên đế ...