Danh mục

Quen là để yêu, anh nhé

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 117.62 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tình cảm Tình trạng: Hoàn thành Độ tuổi: K+ ------------------------------------12h đêm. An lê bước trên con đường. Cô hít đầy buồng phổi không khí đêm mát rượi và trong lành. Sương đêm đã xuống, An vòng tay ôm lấy bờ vai gầy,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Quen là để yêu, anh nhé Quen là để yêu, anh nhéTác giả: AnviThể loại: Tình cảmTình trạng: Hoàn thànhĐộ tuổi: K+-------------------------------------12h đêm. An lê bước trên con đường. Cô hít đầy buồng phổi không khí đêm mátrượi và trong lành. Sương đêm đã xuống, An vòng tay ôm lấy bờ vai gầy, sao lúcnày, cô thèm một cái ôm.An tự hỏi, mình có thực sự được ôm chưa nhỉ, rồi cô bật cười giữa màn đêm buốtgiá, có lẽ chưa. Ngay cả mẹ, mẹ cũng chưa ôm cô thắm thiết và dịu dàng yêuthương. Mẹ luôn bận rộn với công việc. Căn nhà của họ luôn trống rỗng cái gọi làtình yêu. An không muốn đối mặt với sự cô đơn đó, cô lẩn tránh nó và lao vàonhững cuộc chơi vô bờ với lũ bạn, nhưng điều đó chưa bao giờ làm cô hết cô đơn.Buổi sáng, An là một con người năng động hoạt bát, nhưng đêm về, cô lại phải đốimặt với bốn bức tường lạnh lẽo. An đeo lên mình một chiếc mặt nạ lạnh lùng, tấtcả chỉ để che giấu sự yếu đuối của tâm hồn. An cũng từng biết yêu, một mối tìnhđơn phương. Anh quan tâm đến cô dịu dàng như với người em gái, chính anh đãcho cô cảm giác an toàn, ấm áp. Nhưng cũng chính anh đã gieo vào An những vếtthương lòng lớn nhất.An về tới trước cổng, có bóng người. Là anh.- Cơn lốc nào đưa anh đến đây vào giờ này thế.- Em đi đâu về mà khuya vậy, 12 giờ rồi đó.- Có gì thì nói nhanh đi, em muốn ngủ.- Em đang quen với Hải Minh sao?- Phải. Có vấn đề gì sao? – An lạnh lùng, cô không quen người khác soi mói đời tưcủa mình.- Em điên rồi, nó... nếu em không biết thì anh nói cho mà biết, Minh quen em chơithôi, nó không yêu em đâu. Em chưa từng nghe về chiến tích của nó à.- Nghe rồi thì sao mà chưa nghe thì sao? Bộ anh nghĩ em quen ai đó là vì tình yêusao. Em cũng như nó thôi... quen chỉ để quen.- Nghe anh nói, chia tay với Minh ngay.- Thôi đi, em nói rồi, em không yêu ai, càng không cần ai yêu. Đừng làm ra vẻquan tâm người khác nữa. Đừng đi làm việc rỗi hơi nữa.An bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.- An, đừng làm trò trẻ con nữa. Em lớn rồi, phải biết lo cho bản thân chứ. Em bỏcái thói đi chơi khuya đi. Không tốt, em là con gái đó.- Vớ vẩn, em làm gì không cần anh dạy..- Em nghe anh nói, em phải chia tay với Minh... Anh biết rõ nó... nó nghiện đấy.An bật cười chua chát. Tiếng cười vang lên khanh khách như muốn xé cả màn đêmtĩnh lặng... Anh nghĩ cô không biết ư? Có chứ, nhưng một kẻ bất cần đời như An,cô còn kén chọn gì nữa. Gia đình, tình yêu... tất cả An đều không có. Những gì côsở hữu được chỉ là tiền và nỗi cô đơn sâu thẳm trong tim. Bây giờ, ngay cả tử thầncó lẽ An cũng không sợ nữa là một tên nghiện ngập.- Rồi sao nào? Nghiện, có sao đâu, một thói quen ở đời thôi. Chẳng phải anh cũngnghiện vùi đầu vào sách vở và cái thứ gọi là tình yêu cao thượng của anh sao? Emkhông được cái thú tao nhã lành mạnh như anh, em chỉ nghiện rượu, nghiện thuốc,và biết đâu, nay mai em thử đến ma túy nữa...Bất ngờ, anh tát An. Một cái tát đau đến rát da thịt. Một cái tát làm nghẹn cả tráitim An... Cô khẽ xoa xoa má, đôi mắt cô nhìn anh ánh lên sự ngạc nhiên đến tột độ.Cô phân vân, cánh tay giơ cao, như một phản xạ bảo vệ bản thân. Nhưng An khôngsao xuống tay trả đũa anh được. Một sức mạnh vô hình nào đó giữ cô lại, An chỉđứng như trời trồng , trừng mắt ngó kẻ vừa cho mình một cái bạt tai.- Anh đánh cho em tỉnh ra... em điên rồi An, cái gì làm em mụ mị.- Anh hỏi cái gì à? Em hoàn toàn tỉnh táo, đó là cuộc đời em chọn... Phong, để emyên đi...Phong nhìn An, thở dài. Anh không thể để cô trượt dài trên con đường này đượcnữa. Phải làm sao để An có thể hiểu.An quay bước vào nhà, cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, côkhông cần một lời khuyên răn. Hơn ai hết, An hiểu rất rõ kết quả của những ngàytháng vô bổ này, nhưng cô không thể dứt ra được, đặc biệt khi không có lấy một lýdo để từ bỏ. Một cuộc sống tử tế không dành cho cô.- An, anh nhắc lại, em phải từ bỏ kiểu sống này. Ngay lập tức chia tay Minh đi.- Không đấy. Anh làm gì được.- Vậy anh phải làm thế nào để em hiểu ra đây hả?- Quen em đi, em sẽ từ bỏ tất cả. Được chưa, một điều kiện.An đã làm tới, cô biết, chỉ cần chạm đến điều này Phong sẽ từ bỏ. Làm thế nào mộtkẻ chung thủy như anh ta lại chấp nhận yêu cầu này của cô. Đúng như An dự đoán,gương mặt được phản chiếu trong ánh đèn đường nhợt nhạt của Phong dần biếnsác. Một nét ngạc nhiên, sửng sốt. An nhếch mép, cô quay người bỏ vào nhà. Anhiểu, Phong sẽ bỏ cuộc.- Anh đồng ý...- Phong nói nhỏ, lời nói nhẹ như một tiếng thở dài, như một cơn gióào thổi qua – Anh sẽ đồng ý. Vậy từ nay, mình quen nhau nhé. Còn em, hãy nhớnhững gì em đã hứa.Phong phóng xe, nhanh như một làn khói. Anh nghe tai mình ù ù, đầu óc quaycuồng với hàng trăm ý nghĩ. Phong không ngờ An lại đưa ra một lời đề nghị nhưvậy, cô có biết, điều đó chạm vào nỗi đau của anh. Nhưng anh còn sự lựa chọn nàokhác, anh đã mất Linh, anh không thể mất cả An, cô em gái bé bỏng, người bạnthân nhất cuộc đời này.Phong không biết, phía sau anh, An bàng hoàng đứng nhìn theo bóng của anh đangdần khuất xa.An bước vào nhà, cô buông phịch người xuống nền gạch lạnh. Căn nhà trống rỗngnhư dự đoán, An cảm nhận thấy sự cô đơn đang trùm lấy cô từ mọi phía. Tại saoPhong lại đồng ý, tại sao Phong lại quan tâm đến cô như vậy. Sao anh cứ cho cô hyvọng rồi dập tắt nó, sao anh cứ phải để cô day dứt, để cô phải suy nghĩ thế này. Anbật tung cửa sổ, một luồng gió lạnh buốt cả sống lưng tràn vào căn phòng.An châm một điếu thuốc. Cô nhắm mắt lại để tận hưởng cái làn khói đang ngấmvào cơ thế. Những kỉ niệm tràn về bên cô. Như một thước phim quay chậm, Annhìn thấy mình năm 3 tuổi, bố và mẹ chia tay. Mình An, khóc ròng trong ngôi nhàrộng lớn. Năm 6 tuổi, An gặp Phong. Anh lớn hơn cô 3 tuổi, là con trai của ngườigiúp việc. Ngày đó, anh là người bạn duy nhất của cô. Và có lẽ đến bây giờ, Phongvẫn là người quan tâm nhất đến cô. Họ lớn lên bên nhau, là một cặp thanh mai trúcmã. Nhưng Phong chưa bao giờ dành cho cô thứ tình yêu mà một người con traidành cho một cô gái. Lẽ ...

Tài liệu được xem nhiều: