Blog Radio - Em thân mến! Vì đó là cuộc sống, em hãy dũng cảm lên – đây chỉ là thất bại đầu đời thôi, em hãy mạnh mẽ đối diện và vượt qua nó! Bởi sau này cuộc sống còn nhiều thử thách và vấp váp lớn hơn thế rất nhiều nhưng người ta vẫn phải vượt qua
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Rớt đại học, đừng đánh mất niềm tin em nhéRớt đại học, đừng đánh mất niềm tin em nhéBlog Radio - Em thân mến! Vì đó là cuộc sống, em hãy dũng cảm lên – đây chỉ làthất bại đầu đời thôi, em hãy mạnh mẽ đối diện và vượt qua nó! Bởi sau này cuộcsống còn nhiều thử thách và vấp váp lớn hơn thế rất nhiều nhưng người ta vẫn phảivượt qua nó để trưởng thành và… để biết, mình còn có thể vượt qua rất rất nhiềukhó khăn trên đường đời. Một mai nhất định sẽ có lúc nhìn lại em muốn nói lờiThầm cám ơn cuộc sống, cám ơn những thất bại!Chỉ cần em giữ một niềm tin vàbiết rằng,em không hề cô đơn trong những thất bại của mình, vẫn còn rất nhiềungười thân yêu ở bên em tôi!Nhẹ bay như bong bóng...Viết tặng chính tôiRớt đại học!Cuộc sống quả thật không dễ dàng gì khi ba từ ấy xảy ra trong đời. Và thật tồi tệkhi nó lại chọn chính tôi mà rơi...Cái đêm hôm ấy khi tôi tắt đèn định đi ngủ thì Hải gọi báo có điểm thi, tôi hất tungchiếc chăn đang nằm trên người mình vội vàng bật cái PC vừa tắt cách đây khônglâu. Vào dân trí gõ 3 từ Nguyễn Vân Anh, tôi giật mình vì điểm toán tôi thấp hơnmong đợi và càng giật mình hơn khi tôi xếp thứ 2400 trong khi chỉ tiêu trường là2000. Đó là chưa kể đến điểm cộng mà tôi có được cộng điểm nào đâu. Tôi bànghoàng, mọi thứ cảm giác trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làmtôi đau nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chínhtôi đang bóp nó.23h, tôi đau!1 năm nỗ lực không mệt mỏi, những giờ học liên tục trong những tháng khôngngừng nghỉ dường như lấy đi tất cả sức lực của một đứa 18 như tôi. Tôi đã cố gắnghết sức vì tôi quyết tâm hết mình nhưng tại sao mọi thứ lại không được đền đápxứng đáng? Tại sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ,tôi rớt rồi. Tôi phải đối diện với mọi người, với mọi thứ như thế nào đây?...Thứ cảm giác đang chảy trong tôi lúc này chỉ còn lại duy nhất 1 vị… Đắng! Đắngngắt như tách cafe không đường và không đá.Bất giác điện thoại rung... Là Thư - đứa bạn thân nhất của tôi suốt quãng đời họcsinh. Tôi giơ tay định chùi vội dòng nước mắt đang lăn trên má, nhưng tôi vẫnchưa khóc thì lấy gì chùi. Nhấc máy với giọng bình thường nhất có thể:- Thư à! Tớ đây, sao gọi vào đêm hôm khuya vậy - lòng tôi âm ỉ chỉ chực chảymáu...- Anh ơi, tớ đậu rồi. Mừng quá đi mất! Cậu là người đầu tiên tớ báo tin này đấy -Thư tíu tít, giọng xen lẫn 1 niềm vui lớn.- Ừ, chúc mừng cậu nghen - tôi vẫn đang cố bình tĩnh.- Mà hình như trường cậu chưa công bố điểm thi phải không? Lâu nhỉ! À mai rủthêm Hải rồi bộ ba tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao - sự mừng rỡ lan truyền, căngmọng trong từng câu chữ của Thư.- Ừ! Thôi tớ đang buồn ngủ, mai gặp.Tôi cúp máy, gập người xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài. Tôi khóc! Cắn môi lạinấc từ cái vì tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Mọi chuyện đang trượt ra khỏi tầmkiểm soát của tôi. Những giấc mơ về 1 giảng đường tắt nghẽn trong cổ họng. Chưabao giờ có 1 ai đó nói tôi rớt và chính tôi cũng tự nói với mình như vậy. Vậy mà...Khi tôi mệt mỏi, khi trong chính tôi đang giằng xé thì Hải gọi. Có lẽ giờ Hải đãbiết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi và Hải thi cùng trường mà. Tôilại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, bật nắp điện thoại. Không để tôikịp lên tiếng Hải hỏi tôi, giọng không hề có chút an ủi nào:- Ổn chưa?!- Ổn. Tớ thì khi nào không ổn - tôi nhả từng từ được bọc dưới lớp vỏ thản nhiênkhó phát hiện.- Tớ đậu rồi - giọng Hải vẫn bình thường không chút cảm giác buồn hay vui.- Ừ, tớ biết. Cậu và Thư. Cả 2... Chúc mừng cậu - tôi ngập ngừng.- Cậu khóc đi, Anh... - Hải xuống giọng - cậu chả mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu - 1giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn ngang bướng nhưcái cách tôi thường thể hiện:- Đừng nghĩ thế... Tớ không yếu đuối... Tôi ngưng bặt rồi lặng lẽ khóc... Từng giọtnước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất nặng nề.Hải im lặng cho đến khi tôi lên tiếng:- Thôi cậu ngủ đi. Ngày mai... Ừm... Tớ không đến, cậu nói với Thư giúp tớ.Tôi đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn... Tôi hiểu mình cần 1 giấc ngủ dài để đủ dũngkhí nói với bố mẹ. Rằng tôi đã rớt... Chả sao, tôi chấp nhận điều đó vì có gượng épthế nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai hay ngày mốt hay những ngày sautôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt, đôi khi chỉ làm người ta yếulòng hơn mà thôi.Tôi cố gắng ngủ, cố gắng đem những kí ức ngày xưa để xua đi cái cảm giác bạitrận.***Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi nam tính trong bộ áo dài. Ngàyxưa, tôi và Hải có cùng một giấc mơ trở thành IT. Ngày xưa, tôi và Thư hay cùngđạp chung trên 1 chiếc xe đạp đến trường dọc theo con đường đầy lá rơi vào mùathu. Con đường với những quán cóc mà tụi con gái rất thích, 1 con đường dài lắmngã ba thường mỉm cười trước những trò điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau độimưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Con đường ấy giờ xa xôi lắm rồi,xa ...